Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 158. CHÚ LÀ NGƯỜI VỚT XÁC SÔNG DƯƠNG!

Chương 158. CHÚ LÀ NGƯỜI VỚT XÁC SÔNG DƯƠNG!


[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Sau khi nói xong, tôi liền buộc dây thừng vào thắt lưng trước, rồi lại treo qua lan can, nhảy xuống dưới dòng kênh.

Chỗ này không như kênh nước bên ngoài xưởng gỗ ban nãy, lại còn nhảy từ trên thành đập xuống.

Rất nhanh tôi đã lặn ngụp tới bên cạnh xác chết bé trai, lôi nó vào trong lòng.

Giây phút chạm vào nó, cái cảm giác lạnh buốt ấy khiến tôi rùng mình một cái.

Đôi mắt trống rỗng kia, giống như đang nhìn tôi vậy, sâu thẳm vô cùng.

Tôi cắn răng, cố nhịn cái tư tưởng run rẩy dâng lên trong đầu, gọi một câu kéo tôi lên.

Mấy người Phùng Khuất mới lôi tôi từ dưới kênh nước lên.

Tôi thực sự là chẳng còn sức để tự mình leo dây thừng lên nữa.

Sau khi lên bờ, người vây quanh nhiều rồi, tôi lại phát hiện cái cảm giác có người nhìn mình đó đã biến mất rồi...

Tôi cởi áo khoác ngoài ra, bọc thân người nó lại.

Phải đối đãi như thế nào với xác chết, đặc biệt là loại từ dưới nước lên, tôi đúng thật là không rõ.

Bình thường toàn là Lưu Văn Tam trấn xác, cũng chẳng nói qua với tôi.

Tôi chỉ là sợ thằng bé này mà bật xác một lần, thì đúng là lấy mạng tôi thật.

Rất nhanh, tôi cũng về lại chỗ giữa thành đập.

Người nhà họ Phùng đi qua chỗ kênh nước bên ngoài xưởng gỗ xem tình hình, vừa dùng điện thoại thông báo với Phùng Khuất, chẳng nhìn thấy gì cả.

Trong lòng tôi hoảng không chịu được, lúc tôi cũng chuẩn bị xuống dưới sông xem tình hình.

Thì ngay tiếp đó lại có một cuộc điện thoại gọi tới...

Sắc mặt Phùng Khuất trở nên kích động khác thường, lập cập nói một câu: “La âm bà, cậu đúng là thiêng thật, đúng là có một người bị xối ra!”

“Là ai?” Tôi nắm chặt lấy lan can.

Phùng Khuất thở dồn hai hơi, lúc này mới nói: “Hà Thái Nhi, người vẫn còn sống, chỉ là hơi thở rất yếu, hình như còn bị thương, đã gọi điện thoại cho xe cấp cứu rồi, mấy người cấp dưới của tôi biết một chút ít thủ thuật cấp cứu, đang cấp cứu cho cô ta, chắc chắn có thể trụ được đến lúc tới bệnh viện.”

Tim tôi như bị kéo căng một mảng lớn.

Cũng vào lúc này, Phùng Khuất đột nhiên lại đờ đẫn ra.

Hắn run rẩy giơ tay lên, chỉ về phía mặt sông bên kia, giọng nói khàn khàn và thất kinh: “Lưu... Lưu Văn Tam... La âm bà cậu mau xem đi! Đấy có phải Lưu Văn Tam không!”

Mặt tôi lập tức biến sắc, vụt quay đầu nhìn qua.

Kết quả cảnh tượng trước mắt, lại khiến trong lòng tôi kinh hãi!

Trên mặt sông cách thành đập mấy chục mét phía ngoài, có một người đang đánh đấm giãy giụa ở dưới.

Dưới ánh trăng, trên người lão đầy vết thương tích.

Mặt nước đều đã bị nhuộm thành một vùng đỏ tươi!

Sắc mặt lão hung tợn khác thường, vừa bơi ra trước, trong tay lần lượt nắm chặt một thanh mã tấu, và một thanh trảm quỷ đao!

Tôi có thể nhìn thấy, bên cạnh người lão lúc lại có một thứ đen xì xì từ dưới nước lao lên, đâm vào phía người lão, tiếp đó lại chìm xuống dưới nước không thấy đâu nữa....

Tốc độ của cái thứ đó quá nhanh, chỉ mơ hồ có thể nhìn ra, lông tóc của nó màu đen xám.

Giống người mà không phải người!

Tôi lập tức rùng mình một cái, trong đầu hiện lên hai chữ quỷ nước!

Lưu Văn Tam một mình dưới sông, lại bị thương, làm sao có thể đối phó được đám quỷ nước đó?

Hơn nữa lão xuống sông tính đến bây giờ, cũng đã gần một tiếng rồi!

Mắt nhìn động tác của Lưu Văn Tam đã bắt đầu trở nên chậm chạp.

Tôi một phát túm lấy cánh tay của Phùng Khuất, khẽ gầm lên một tiếng: “Thuyền! Lập tức kiếm một chiếc thuyền đi đón chú Văn Tam!”

Phùng Khuất cũng lập tức gọi điện sắp xếp người, đồng thời chạy về phía cầu tàu bên bờ sông.

Tôi cưỡng chế bản thân nén nỗi hoảng loạn trong lòng xuống, sau đó hướng ra phía mặt sông bên đó gào lớn: “Chú Văn Tam! Thuyền sẽ ra ngay! Chú cố trụ thêm lúc nữa!”

Lúc này, tôi không mạo hiểm xuống sông nữa.

Tôi có xuống, cũng chỉ thêm loạn cho Lưu Văn Tam.

Lúc này, tôi cũng bất chợt phát hiện, hướng mà Lưu Văn Tam bơi, gần như đã rất gần với vị trí của con trâu sắt kia!

Trong lòng tôi chợt chấn động, lại lập tức hét lên: “Chú Văn Tam! Lên con trâu sắt! Lên trên sẽ có chỗ để đặt chân!”

Cùng lúc với việc tôi nói dứt câu, Lưu Văn Tam đột ngột vọt lên khỏi mặt nước, lấy đỉnh đầu con trâu sắt làm điểm tựa, đứng lặng vững vàng trên đầu con trâu!

Giây tiếp theo, trong nước cũng đột ngột vọt lên một con quỷ nước lông tóc đã đều thành màu xám trắng, vụt lao về phía mặt của Lưu Văn Tam!

Trong lòng tôi lạnh ngắt từng cơn.

Thứ súc sinh sống lâu năm rồi, cũng sẽ già thành tinh.

Lông tóc biến thành màu xám trắng, là một tượng trưng trong số đó.

Cũng giống như chuột lông xám dùng làm thành găng tay tiên xám trong khôi thuật, rồi thì chồn vàng, cáo, nhím, rắn biến thành màu trắng vậy.

Rồi cả con li miêu già cầu đỡ âm linh ở chỗ huyệt mộ dưới chân núi mà trước đây tôi với Lưu Văn Tam từng tiếp xúc... Đều là loại già thành tinh rồi.

Thậm chí còn có thể khiến người ta sản sinh ảo giác!

Con quỷ nước kia còn chưa thành tinh mà đã hung dữ quá đáng, con già đến trắng cả lông này, có trời biết kỳ dị đến mức nào!

Trong chớp mắt, con quỷ nước đó đã lao đến trên vai của Lưu Văn Tam.

Rõ ràng, tốc độ phản ứng của Lưu Văn Tam đều chậm hơn rất nhiều, khiến nó bấu được lên vai, tôi trơ mắt nhìn thấy nó một phát đớp mạnh xuống.

Lưu Văn Tam kêu lên một tiếng thảm thiết.

Ngay tiếp đó, lão giơ vụt tay lên, thanh mã tấu dài hẹp đó, hóa ra lại hướng vào bả vai của lão mà đâm mạnh xuống!

Thân đao đâm xuyên thẳng vào trong vai, đâm thấu qua da thịt, nhưng cũng khiến cái đầu của con quỷ nước đã già thành tinh kia, bị đâm xuyên thẳng qua luôn...

Đứng bên trên đầu trâu, thân thể Lưu Văn Tam không ngừng run rẩy.

Lão cũng không rút thanh mã tấu ra.

Chỗ bị mã tấu đâm xuyên là bả vai trái, tay phải lão buông cán đao ra, lật tay giật cái xác quỷ nước xuống, vứt xuống dưới cổ trâu sắt phía sau lưng.

Cảnh tượng này khiến tôi vô cùng kinh hãi.

Máu vẫn cứ chảy không ngừng, Lưu Văn Tam thở dốc liên hồi, sắc mặt lão cũng ngày càng trở nên trắng bệch.

Máu chảy trên mặt sông, hình thành một bức vẽ kỳ dị khác thường.

Từ sau khi Lưu Văn Tam và con quỷ nước lông trắng kia rời khỏi mặt nước, mặt sông cũng dần dần trở nên yên tĩnh lại...

Chỗ máu kia cũng không phải chỉ của mỗi mình Lưu Văn Tam.

Của Lưu Văn Tam là thứ máu màu đỏ tươi, còn của quỷ nước thì là trong màu đỏ lẫn mấy phần xanh mực, trôi tản trên mặt sông, càng điểm thêm vài phần uy nghiêm đáng sợ.

Cũng vào lúc này... Trên mặt sông, đột nhiên lại từ từ có một số cái đầu màu đen xám trồi dần lên.

Bọn chúng đều vây quanh phía ngoài biên của cái đầu trâu sắt, toàn bộ đều nhìn Lưu Văn Tam chằm chằm.

Lưu Văn Tam gân cổ lên, giọng khàn khàn gầm một tiếng: “Định lôi tao xuống nước? Mấy con quỷ nước lông còn chưa mọc trắng chúng mày mà đủ được à?”

“Đ-t!”

Tay phải của Lưu Văn Tam đỡ lấy trảm quỷ đao từ tay trái, hung hãn chọc một nhát lên xác con quỷ nước lông tóc xám trắng phía sau lưng!

Trảm quỷ đao đâm thẳng luôn vào trong đầu nó, lão gầm lên một tiếng giật lên một phát, xác chết liền bị treo vênh lên.

Thân đao gánh trên bả vai, con quỷ nước xám trắng kia, thì bị gánh lên trước người lão.

Lưu Văn Tam há mồm thở hổn hển.

Đám quỷ nước ở dưới sông, cũng rõ ràng là bị trấn áp, từ từ chìm xuống dưới mặt nước.

Trong lòng tôi càng vui mừng.

Quả nhiên, Lưu Văn Tam vẫn cứ là Lưu Văn Tam!

Ở dưới sông Dương, lại có thứ gì có thể lấy được mạng lão?!

Nhưng giây tiếp theo, Lưu Văn Tam lại phịch một cái, quỳ xuống bên trên đầu con trâu sắt.

Lão rõ ràng cũng đã đến cực hạn, thận chí còn không cầm nổi trảm quỷ đao, cả trảm quỷ đao lẫn với con quỷ nước kia đều dựng đứng trong làn nucớ.

Lưu Văn Tam tiếp tục há mồm thở dốc.

Cũng vào lúc này, mặt sông ở phía trước, lại đột nhiên thò lên một cánh tay đầy lông màu đen, một phát túm lấy cán đao của thanh mã tấu.

Hung hãn rút một phát ra ngoài!

Mặt Lưu Văn Tam biến sắc, quát lên một tiếng, túm lấy cánh tay đó.

Nhưng phản ứng của lão đã không bằng ban nãy, mã tấu bị rút luôn ra ngoài...

Rõ ràng thứ động thủ là một con quỷ nước.

Con quỷ nước đó cũng chẳng có ý định đấu với lão...

Trong lòng tôi càng run lên từng đợt.

Quỷ nước đúng là thông minh đến mức khiến người ta phẫn nộ.

Lưu Văn Tam không rút mãu tấu ra, là bởi vì vết thương quá lớn, rút ra xong máu sẽ chảy không dừng được.

Bây giờ bị một phát thế này, lượng máu chảy lớn như thế, Lưu Văn Tam có thể trụ được mấy phút?

Lưu Văn Tam ấn chặt lấy bả vai, toàn thân lão đều đang run rẩy, mắt nhìn cũng sắp ngã xuống dưới lòng sông rồi.

Cái thứ cảm giác bất lực ấy, gần như khiến lồng ngực tôi sắp nổ tung ra.

Tôi bất chợt rùng mình một cái phản ứng lại.

Sau đó nhanh chóng bế xác chết bé trai lên!

Một phát lật bỏ lớp áo trùm trên người nó ra, khản giọng gào lớn.

“Chú Văn Tam! Chú trụ vững nhé!”

“Khổ Nhi lên bờ rồi! Dì Thái cũng không việc gì! Đang chuẩn bị đưa đi viện cấp cứu kia!”

“Chú nếu như không muốn dì Thái sau này đưa thằng khác, về đi quét mộ cho chú! Thì trụ vững cho cháu!”

“Chú là người vớt xác sông Dương! Chú mà chết lúc này! Chú không những có lỗi với con trai chú! Có lỗi với vợ chú!”

“Cũng có lỗi với cái danh người vớt xác sông Dương này! Một đám quỷ nước cũng giết được chú! Chú còn gọi gì là người vớt xác!”

Tròng mắt tôi vô cùng đỏ, hai hàng nước mắt nóng hổi lăn xuống.

Lồng ngực phập phồng thở dốc, giọng tôi gần như vỡ cả ra, dường như còn có cả mùi máu tanh.

Lưu Văn Tam đang quỳ trên đầu trâu sắt, lại run rẩy ngẩng đầu lên!

Cách xa mấy chục mét, tôi cũng nhìn rõ ánh mắt của lão!

Trong đó là sự run rẩy, vui sướng điên cuồng, cùng với khát khao sự sống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận