Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 482. LẠI DÙNG SÁT THUẬT

Chương 482. LẠI DÙNG SÁT THUẬT


Tác giả: La Kiều Sâm ——- Dịch: Phong Lăng

Cái kiểu cảm giác này, tôi từng cảm nhận từ Hoàng tiên của Từ Bạch Bì.

Lần đó con Hoàng tiên ấy muốn khiến tôi treo cổ.

Không ngờ rằng bị vong khách nhập cũng có cảm giác tương tự với bị Hoàng tiên che mắt.

Tôi dùng sức cắn lấy da miệng, cho đến khi trong khoang miệng đã có mùi máu tanh.

Nhưng cảm giác mơ hồ trong đầu vẫn ngày càng mạnh hơn, căn bản không thể khống chế được hai tay mình.

Trần mù nắm lấy gậy khóc tang, đang đứng chắn trước mặt tôi, lờ mờ bảo vệ tôi.

Lão hoàn toàn không có tý chút phòng bị nào đối với tôi.

Hai tay tôi đã giơ cao lên.

Ý thức vẫn đang điên cuồng chống chọi với thứ sức mạnh khống chế vô hình này.

Có thể cảm nhận được một cách rõ nét, con ngươi của tôi đang sung huyết, trở nên nóng bỏng, thậm chí đã sắp lồi cả ra ngoài rồi.

“Chú Trần... Tránh ra...”

Gần như dốc hết tất cả sức bình sinh, tôi mới nghiến răng rặn ra được bốn chữ này.

Đồng thời hai tay tôi cũng hạ mạnh xuống, bóp về phía cần cổ Trần mù!

Trần mù đột ngột quay đầu lại.

Con ngươi màu xám trắng của lão cũng nheo lại thành một đường rãnh, nhưng không hề cho tôi một gậy thẳng mặt, mà ngược lại là dùng một ngón tay điểm mạnh lên tâm mày của tôi.

Trong chớp mắt, Tiểu Niếp cũng hành động rồi.

Thân người con bé nghiêng ra trước, nhìn có vẻ động tác chậm chạp, nhưng trong nháy mắt đã tới sau lưng Trần mù.

Hơn nữa một tay con bé dựng thẳng thành chưởng, trực tiếp đâm thẳng về phía giữa lưng Trần mù.

Con mắt tôi càng trợn như sắp rách ra.

Đột nhiên một bóng đen vụt qua, ngao sói một phát ngoạm trúng cẳng tay Tiểu Niếp.

Tiểu Niếp vung tay hất một phát, ngao sói liền lộn luôn ra ngoài, ngã đập mạnh lên trên mặt đất.

Ngao sói đối phó với huyết sát thông thường đã miễn cưỡng rồi, đối mặt với xác thanh thi thì đích thực càng không đủ nhìn.

Nhưng sự cản trở của nó đối với Tiểu Niếp, cũng giúp Trần mù tranh thủ được thời gian, lão một chỉ điểm trúng tâm mày của tôi, tôi cảm giác đầu mình như sắp bị chọc xuyên qua vậy, lão dùng sức phác họa, chắc là đang vẽ một đạo phù trên mặt tôi.

Lập tức, ý thức của tôi tỉnh táo lại từng đợt, cái cảm giác trúng tà đó cũng đột ngột tiêu tan.

Cùng lúc này, Tiểu Niếp lại lần nữa vung tay tấn công về hướng Trần mù, tốc độ phản ứng của Trần mù càng nhanh hơn, gậy khóc tang đánh mạnh về phía cẳng tay của Tiểu Niếp.

Bốp một tiếng, cùng với tia sáng điện nhấp nháy như hình con rắn, trên cẳng tay của Tiểu Niếp trong phút chốc đã xuất hiện một vết đen xì.

Nó phát ra một tiếng hét thê thảm, trong mắt chảy ra hai dòng huyết lệ, nhưng nó lại căn bản không hề lùi sau, mà đi bóp cổ Trần mù!

Trong nháy mắt, bọn họ đã quần thảo với nhau.

Bản thân Trần mù đối đầu với Tiểu Niếp, thì là không đủ sức lực, nhưng bây giờ đổi sang gậy khóc tang Lôi kích mộc, lại thành có bản lĩnh đối đầu.

Chỉ có điều thế này cũng chỉ là miễn cưỡng ngang bằng, chứ căn bản không có cơ hội lần nữa khống chế Tiểu Niếp, tôi cũng không cách gì sử dụng được Định la bàn...

Tư duy trong đầu tôi nhanh chóng xẹt qua, cắn răng hét: “Chú Trần, chú cố trụ, để cháu phá căn Sinh cơ trạch này trước đã!”

Sinh cơ trạch đối Tuyệt mệnh vị, Tiểu Niếp hiện giờ chắc chắn càng lợi hại hơn so với trước đây, đều là bởi vì được phong thủy trong đây nuôi dưỡng.

Nó không muốn chúng tôi phá hoại căn nhà này, không phải vì bảo vệ Lý Đức Hiền, mà là vì bảo vệ Sinh cơ trạch.

Cũng giống như ban nãy Lý Lão Quan va vỡ nấm mồ, nó còn khiến lão ta bốc đất về lại vậy.

Nói ngược lại, phá Sinh cơ trạch, thì phong thủy của Tuyệt mệnh vị cũng sẽ yếu đi, Tiểu Niếp sẽ không còn dữ như thế nữa, nói không chừng sẽ cho Trần mù cơ hội.

Trần mù cũng không trả lời tôi, chiêu thức trong tay biến đổi càng nhiều hơn, hoàn toàn không chỉ là sử dụng Đương đầu nhất bổng, ít nhất bây giờ xem ra, lão hoàn toàn có thể trụ được một khoảng thời gian.

Ngao sói cũng đang ở bên cạnh dồn sức chờ đợi, rõ ràng chỉ cần Tiểu Niếp lộ ra bất cứ một chút sơ hở nào, nó cũng đều sẽ nhân cơ hội đột kích!

Tôi nhanh chân đến trước nấm mồ, Lý Lão Quan lúc này lại nằm lăn ra đất mà co giật, lão ta đã đang giãy giụa bên bờ cái chết rồi!

Rõ ràng là Tiểu Niếp không còn tâm trí để ảnh hưởng đến lão ta nữa.

Tôi phát hiện hướng mà Lý Lão Quan nhìn, hóa ra là gian nhà chính, sắc mặt lão ta trắng bệch như tờ giấy, môi vẫn đang mấp máy.

Lờ mờ từ khẩu hình có thể nhìn ra mấy chữ: “Giết chết nó.” Tôi không dây dưa chậm trễ, mà trực tiếp đạp một cú lên trên nấm mồ!

Đất mộ rời rạc lập tức bị đạp mất một mảng lớn, tiếp đấy tôi bèn bắt đầu dùng tay đào mộ.

Trong khu nhà này tôi nhìn một lượt không tìm ra công cụ, cũng chẳng có cách gì tiếp tục rề rà nữa, sợ sẽ có biến cố mới.

Lý Đức Hiền lợi dụng sinh khí của Sinh cơ trạch, tiếp tục nuôi dưỡng xác vũ hóa, xác vũ hóa đồng thời cũng sẽ nuôi dưỡng ngược lại, đây chính là tác dụng của sinh sinh bất diệt, trước tiên phá vỡ nấm mồ này, nếu như có thể phá xác vũ hóa, thì cũng nhất định sẽ khiến Sinh cơ trạch suy yếu.

Đại khái đào tầm gần chục phút, bản thân nấm mồ vốn không lớn, đã bị tôi đào ra.

Phía dưới đất mộ không có quan tài, mà chỉ là hai cuộn chiếu.

Cuộn chiếu này lại là dùng lá cây vạn tuế bện thành.

Cây vạn tuế nặng dương khí, sự lĩnh ngộ đối với phong thủy của Lý Đức Hiền đúng thật là sâu sắc.

Lão không sợ Sinh cơ trạch Âm dương mất cân bằng, bởi vì sự tồn tại của Tuyệt mệnh vị, Sinh cơ trạch có lợi hại đến đâu, thì Tuyệt mệnh vị cũng đều sẽ cân bằng lại, cũng mới dẫn đến việc Tiểu Niếp dữ như thế này!

Tôi vô cùng cẩn thận mở hai cuộn chiếu ra, chỉ sợ bị phiến lá sắc nhọn đâm xuyên ngón tay.

Hai cái xác chết đã xuất hiện trước mắt tôi.

Bộ dạng xác nam ngoài bảy mươi tuổi, xác nữ khoảng chừng sáu bảy mươi tuổi, bọn họ trông đều sinh động như còn sống, đầu tóc và trên má đều mọc ra lông vũ trắng và lớp lông nhung nhỏ mịn.

Tràn ngập sinh khí, khiến người ta chẳng có chút cảm giác nào là bọn họ đã chết cả.

Mà dưới sự tràn ra ngoài của sinh khí này, toàn bộ bên trong khu nhà đột nhiên lại có sự thay đổi, Tiểu Niếp ở phía bên kia dường như làn da trên người càng xanh hơn, con bé trong chớp mắt đã có dấu hiệu chèn ép Trần mù, Trần mù thì liên tục thoái lui!

Đồng tử mắt tôi co mạnh thành một chấm nhỏ.

Đào mộ, không hề phá hỏng Sinh cơ trạch, mà ngược lại khiến sinh khí của xác vũ hóa tràn ra ngoài càng nhiều hơn, dẫn đến việc Tiểu Niếp cũng vì vậy mà càng trở nên mạnh hơn.

Việc này cũng giống hệt việc sinh khí trong Phị Phát Quỷ quá mạnh, khiến đám huyết sát và cái xác thanh thi kia đều không trút bỏ hơi thở cuối cùng.

Đương nhiên, ở đây hoàn toàn không so sánh được với Phị Phát Quỷ, nhiều nhất chỉ có thể duy trì được một con bé Tiểu Niếp, mà còn chưa chắc đã có thể duy trì được quá lâu.

Nhưng chúng tôi cũng không có Âm tiên sinh và Dương Hạ Nguyên.

Tư duy như tia chớp xẹt qua, tôi trực tiếp mò lấy cái chai nước khoáng ra.

Trận đánh vừa nãy, khiến máu mào gà rung lắc dây ra khắp chai, thậm chí đến bên trên cái lông đuôi gà cũng dính phải không ít máu.

Vặn nắp chai ra xong, hai tay trái phải của tôi phân biệt kẹp ra một cái lông đuôi gà.

Máu đã biến thành màu đỏ thẫm, toát ra một luồng sát khí mãnh liệt.

Hai giọt máu tí tách rơi xuống, rớt lên trên mặt của cái xác nam, lập tức đám lông vũ mịn kia liền tiêu tan một mảng, trên mặt cũng có một cái lỗ máu.

Tay tôi hơi hơi run rẩy.

Phá bỏ xác vũ hóa, sinh khí ở đây sẽ nhanh chóng tiêu tan, Sinh cơ trạch cũng sẽ bị suy yếu.

Biện pháp duy nhất mà tôi có thể nghĩ tới được, chính là Sát thuật...

Ba chiếc lông đuôi gà, tôi còn để lại một chiếc cuối cùng đi đối phó với Tiểu Niếp.

Tôi cũng chẳng biết, đối mặt với xác vũ hóa, Sát thuật này có tác dụng hay không.

Cực lực khiến hơi thở bình ổn lại, hai chiếc lông đuôi gà phân biệt được tôi kẹp trong kẽ ngón tay, dưới ánh trăng chiếu rọi, phần gốc của lông đuôi gà trông sắc nhọn rợn người.

Giữa kẽ ngón tay ngược lại nóng bỏng, giống tương tự như lần trước, mắt tôi cũng rất nóng, nóng đến bỏng ra, giống như muốn rỉ máu.

Đây là Sát thuật, đem đến biến hóa vi diệu cho người ta!

“Xác hung sát, trời không dung.”

“Sát thuật đến, hồn mệnh đoạn!”

Nửa câu đầu, giọng tôi còn có đôi chút khàn khàn, nhưng đến nửa câu sau, thì cũng thành tiếng quát gầm nhỏ.

Vụt vung hai tay lên, đâm thật mạnh về phía ngực của hai cái xác chết vũ hóa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận