Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 685. THÂN VONG Ý TỒN, KHÁC ĐƯỜNG CÙNG ĐÍCH

Chương 685. THÂN VONG Ý TỒN, KHÁC ĐƯỜNG CÙNG ĐÍCH


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Trần mù không nói thêm gì khác, chỉ là đón lấy gậy khóc tang, ra hiệu cho tôi đi trước.

Tốc độ bước chân của tôi cũng nhanh hơn không ít, rất nhanh, chúng tôi bèn quay lại chỗ trước rừng tre ban nãy.

Cảnh tượng trước mắt, lại khiến tôi nhìn mà kinh hãi!

Liễu Dục Chú lúc này đang ngồi xổm dưới đất, trên lưng máu tươi loang lổ, hình như có thể nhìn thấy mấy vết thương bị đâm xuyên.

Gã một tay chống thanh kiếm đồng thau đã gãy.

Một chỗ khác phía trước rừng tre, cái xác nữ đạo sĩ thanh thi kia bị treo lơ lửng trên một đốt tre, hai tay hai chân đều vừa vặn bị ghim vào trong thân tre.

Hơn nữa đỉnh đầu của bà ta, cũng có một tờ Áp trấn thần chú!

Khoảng đất trống vốn bằng phẳng giờ này chi chít vết cắt chém, trên đất còn có mảnh vỡ của chiếc đàn tranh, cuốc vàng của Liễu Dục Chú cắm ngập vào trong ván gỗ của cỗ quan tài kia.

Ngoài ra, vết tích máu tươi trên mặt đất càng không phải ít.

Rất rõ ràng, chỗ máu này đều không thể nào là của xác nữ đạo sĩ thanh thi, mà là đến từ Liễu Dục Chú.

Tôi đặt Hứa Xương Lâm xuống, nhanh chân đi về phía Liễu Dục Chú.

Đến bên cạnh Liễu Dục Chú, tôi mới nhìn rõ chính diện mặt gã, vừa nãy gã liên tục quay lưng về phía chúng tôi.

Lúc này sắc mặt của Liễu Dục Chú trắng bệch khác thường, những vết thương kia đích thực là đâm xuyên từ trước ngực gã ra sau lưng, mỗi một vết thương đều xém chút nữa là đâm trúng yếu huyệt.

Có thể thấy được, đây chắc chắn là do cái xác nữ đạo sĩ thanh thi kia tàn nhẫn, chiêu nào cũng đều đánh về phía yếu huyệt, chỉ có điều đều bị Liễu Dục Chú tránh được trong gang tấc mà thôi.

Nhưng tôi lại cảm thấy, việc này quá bất thường...

Liễu Dục Chú đã bị thương đến mức này rồi, mà cái xác nữ đạo sĩ thanh thi kia lại chẳng dính tý chút tổn thương nào? Ngoài việc cổ tay cổ chân bị ghim lại ra, bà ta đích thực chẳng có một tý vết thương nào.

Tuy rằng trước mặt Trương Nhĩ bị Lý Âm Dương nhập vong, Liễu Dục Chú gần như không có sức phản kháng, nhưng đó là Lý Âm Dương, là tồn tại của Ác thi vũ hóa sau khi phá xác!

Cái xác nữ này chẳng qua chỉ là huyết sát hóa thanh thi mà thôi, nói cho cùng, Liễu Dục Chú đến Dương Thanh Sơn còn không sợ, thậm chí còn mang thái độ đối đầu, thì một cái xác nữ đạo sĩ huyết sát hóa thanh thi, quyết không thể nào có thể khiến gã bị thương đến mức này...

Tôi đột nhiên nhớ đến những lời vừa nãy của Liễu Dục Chú cùng với cái thần thái đó khi bảo chúng tôi đi trước.

Người đàn bà này là đạo sĩ xuất thế đời trước của nhà họ Liễu, mất tích đã nhiều năm...

Nếu thế này, thì quan hệ giữa Liễu Dục Chú và bà ta tuyệt đối không đơn giản.

“Liễu đạo trưởng, người chết đèn tắt, anh hà cớ gì phải tự làm khổ mình?” Tôi không kiềm chế được mà khàn giọng nói, lắc lắc đầu, trong mắt vẫn không đành lòng.

Liễu Dục Chú ho mấy tiếng, tác động đến vết thương trên người, kể cả là gã, mà da mặt đều không khỏi co giật mấy phát.

“Âm dương tiên sinh sẽ không cho rằng người chết đèn tắt thật, đối với đạo sĩ Xuất đạo mà nói, thân vong ý tồn, tiên sinh Xuất hắc các cậu, không phải coi vũ hóa là theo đuổi tối cao sao?”

“Xuất hắc và Xuất đạo, chẳng qua chỉ là khác đường cùng đích mà thôi.” Giọng của Liễu Dục Chú không còn bình thản cứng đơ như lúc trước nữa, mà ngược lại có đôi chút cảm xúc dao động.

Chỉ là lời của gã, lại khiến tôi nửa hiểu nửa không, lập tức tâm tư lại càng phức tạp hơn.

Tôi trực tiếp liền khẳng định ý nghĩ của mình, tôi đoán không sai, Liễu Dục Chú không muốn làm tổn thương đến cái xác nữ đó, nên bản thân mới bị thương đến mức này.

“Bà ta là ai?” Tôi hỏi.

“Đạo sĩ Xuất đạo đời trước của nhà họ Liễu, tư chất xuất chúng, bà ta rất mạnh.” Liễu Dục Chú định đứng dậy, có điều động tác này, lại khiến vết thương của gã rỉ ra càng nhiều máu hơn.

Tôi đưa tay ra dìu gã, đầu mày không ngừng nhíu chặt.

Lời của Liễu Dục Chú, không hề trả lời vào vấn đề mà tôi muốn hỏi.

“Bụng bà ta đang mang thai, cần đỡ âm linh, cậu có làm được không?” Tiếp đấy Liễu Dục Chú lại ngoảnh đầu nhìn tôi, trong mắt gã có vài phần nghiêm nghị.

Do dự một chút, tôi mới trả lời: “Bây giờ không được, chúng ta cần đối phó với Viên Hóa Thiệu, y không ở đây, anh bây giờ cũng đang bị trọng thương, không cách gì hành động tiếp nữa. Tôi không biết bà ta chết như thế nào, trên người tôi cũng không đem theo tượng gốm xương mèo, càng không có cân số mệnh, không cách gì đỡ âm linh.”

“Liễu đạo trưởng, lúc này không cách gì dây dưa thêm phiền phức nữa, Viên Hóa Thiệu khả năng qua thôn Tiểu Liễu rồi, y giam chúng ta ở trong đây, tôi đoán ý định của y chắc là đối phó với Lý Âm Dương, y chắc có nắm chắc phần thắng, chúng ta ở đây càng lâu, y cách việc đạt mục đích càng gần, hoặc giả y đã đạt mục đích rồi...” Tôi giải thích với tốc độ cực nhanh.

Vân ngang trên trán Liễu Dục Chú lập tức càng nhiều hơn.

Gã ngoảnh đầu nhìn sang phía Trần mù một cái, rồi ánh mắt lại hướng lên trên người Hứa Xương Lâm.

“Áp trấn thần chú... Cậu không những biết khắc họa, thậm chí còn biết dùng?” Trong giọng nói của Liễu Dục Chú, hiếm hoi toát lên chút vẻ kinh ngạc.

“Không, không đúng, đấy không phải là Áp trấn thần chú đơn giản!” Liễu Dục Chú trực tiếp nhấc chân lên đi về phía Hứa Xương Lâm.

Bước đến trước mặt Hứa Xương Lâm, Liễu Dục Chú một tay ấn lên trên mặt gã.

“Hồn tan rồi, Áp trấn thần chú lại còn có thể phá được hồn...” Liễu Dục Chú lần nữa nhìn sang tôi, ánh mắt gã càng trở nên sâu thẳm hơn.

“Việc này...” Tôi lúc này mới chú ý đến, chẳng biết từ lúc nào, đường vân màu huyết trên mặt Hứa Xương Lâm đã càng nhiều hơn, nhưng đám lông nhung kia lại héo rũ xuống, vẻ hung dữ đã biến mất không còn nữa.

Vốn dĩ tôi định để Liễu Dục Chú nhìn thử, rồi nghĩ cách hỏi cung, bây giờ thì chẳng còn khả năng đó nữa rồi.

Lúc này tôi cũng chỉ còn cách bỏ cuộc, có điều chỗ đi của Viên Hóa Thiệu tôi cơ bản đã đoán ra rồi, cũng chẳng cần thiết phải hỏi Hứa Xương Lâm nữa.

“Nếu đã như vậy, thì bèn qua thôn Tiểu Liễu một chuyến, chuyện đỡ âm linh đợi xong việc rồi nói sau.” Nói rồi, mí mắt Liễu Dục Chú giật giật hai phát, nhưng gã lại không ngừng nghỉ, mà đi nhặt cái cuốc vàng kia lên giắt vào thắt lưng.

Ngay tiếp đó lại đến chỗ dưới rừng tre, tiện tay đẩy một phát, giây phút cây tre rung lắc, cái xác nữ đạo sĩ thanh thi bèn rơi xuống.

Liễu Dục Chú lập tức lách người, cõng bà ta lên trên lưng.

Trên cổ tay và cổ chân bà ta, đều vẫn còn ghim cây đinh gỗ đào màu đen.

Trước đây tôi chưa từng thấy Liễu Dục Chú lấy loại đinh gỗ đào này ra bao giờ, nó chắc cũng là do gỗ Mậu Đào chế thành.

“Liễu đạo trưởng...” Tôi giơ tay lên định gọi Liễu Dục Chú lại.

Thì Trần mù đã đi đến cạnh người tôi: “Mày không ngăn được nó đâu, nghị lực của nó vượt xa người thường, sợ rằng hôm nay kể cả nó có gãy hết chân tay, cũng vẫn có thể chạy được qua thôn Tiểu Liễu, trong lồng ngực đạo sĩ cũng có hận, nó chính khí xuyên suốt lồng ngực, hận cũng sẽ ngưng tụ thành một luồng chính khí cuồn cuộn, nhất định phải tru diệt Viên Hóa Thiệu.”

“Nhưng anh ta...” Tôi nói hai chữ này xong, thì đột ngột im bặt.

Mỗi một người đều có niềm tin và theo đuổi của mình.

Lưu Văn Tam xuống chân đập Giang Đê cứu con trai, Trần mù không thể xuống nước, mà vẫn cam tâm tình nguyện xuống ngước cứu con gái.

Nếu như đổi thành tôi, nếu đây là cơ hội cuối cùng, thì tôi có bò lết cũng bắt buộc phải qua thôn Tiểu Liễu, cho dù có bò không tới nơi, thì hơi thở kia của tôi cũng không đứt được.

Lại nghĩ đến biểu hiện của Liễu Dục Chú lúc này, vậy thì rất bình thường rồi.

Gã không những ghét ác như thù, mà cái chết của nữ đạo sĩ thanh thi xuất thế của nhà họ Liễu này, cũng khiến gã nhất định phải giết Viên Hóa Thiệu!

Ngăn, tôi không ngăn nổi...

Trần mù đã nhấc chân đi lên trước, tôi theo sát sau lưng lão, hai người rất nhanh đã đuổi theo tới sau lưng Liễu Dục Chú.

Lúc này tôi cũng chú ý đến việc Liễu Dục Chú vừa đi, vừa lấy ra một số chai chai lọ lọ nhỏ, gã đã kéo áo trên người ra, đang bôi thuốc cho mình.

Những vết thương đó, càng khiến tôi nhìn mà liên tục nổi da gà.

Còn về cái xác nữ thì được gã buộc ở trên lưng, hai tay có buông ra cũng sẽ không bị rớt xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận