Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 398. TIẾNG HO

Chương 398. TIẾNG HO


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Mấy phong thủy sư còn lại đều chỉ liếc Trần mù và ngao sói mấy cái, rồi tiếp tục xuống núi.

Tôi thì nhanh chân bước theo về phía Trần mù và ngao sói, đi lên trước chừng mười mấy mét, những người kia cũng đã đi xuống phía chân núi được mười mấy mét, khoảng cách cũng đã được coi là xa rồi, Trần mù mới đứng lại chờ tôi.

Tôi bước đến gần trước mặt, có chút lo lắng hỏi lão sao lại lên núi thế? Định đi qua chỗ khu mồ mả kia à?

Trần mù gật gật đầu, bình thản nói: “Tiểu Hắc cứ muốn lên xem xem, nó vẫn luôn lưu luyến với những nơi như thế này mà.”

“Nếu đã tới rồi thì cứ ổn định lại, đã quyết làm tốt việc này, thì cố gắng đừng để xảy ra sai sót gì, chú ở đây gác đêm.” Tôi một phát liền hiểu ra ý tứ của Trần mù, cúi đầu xuống nhìn ngao sói một cái, ánh mắt lại lần nữa hướng lên trên con mắt màu xám trắng của Trần mù.

“Thế chú Trần, cháu đi cùng với chú qua đó, cũng xem xem ở đó có vấn đề gì không, sau đó cháu xuống núi sau.” Trần mù đi canh chừng, tôi cũng sợ sẽ có gì bất trắc, nhìn qua rồi tôi mới có thể bảo đảm yên tâm.

Lão được cái cũng chẳng từ chối.

Hai người chúng tôi bước nhanh lên núi, từ đỉnh núi đi xuống dưới, chẳng mấy chốc đã đến gần trước khu mồ mả kia.

Cả trăm nấm mồ chất bằng đá cục, toát ra một vẻ thê lương đến cùng cực.

Cảm giác âm u, rợn người tràn ngập tâm trí.

Chỉ nhìn một cái, tôi đã cảm giác toàn thân lạnh ngắt, trời xui đất khiến thế nào mà trong đầu lại xuất hiện một ý nghĩ, như rất muốn đi vào bên trong vậy...

Trần mù bước đến phía trước một tảng đá lớn, ngồi dựa nghiêng vào, lão châm một điếu thuốc lá cuộn, đốm lửa đỏ quạch hơi hơi chập chờn, mùi khói thuốc cay nồng xộc vào trong mũi, tôi mới hơi cảm giác tỉnh táo lại đôi chút.

Ngao sói thì vụt một phát, giống như mũi tên lao vào bên trong khu mồ mả.

Trong chớp mắt, nó đã lao lên đến trước một cái mả ở vị trí trung tâm nhất, nhảy lên trên đỉnh cái mả, ngửa đầu tru dài một tiếng!

Cái tiếng áo u đó, giống như tiếng tru của một con sói hoang thật sự!

“Có phát hiện gì, nắm chắc được mấy phần?” Trần mù đột nhiên mở miệng hỏi một câu.

Tôi nói thật với Trần mù, bây giờ chẳng có bất cứ phát hiện gì cả, chỉ là chứng thực sa bàn phong thủy mà Dương Hạ Nguyên làm ra so với địa thế phong thủy thực tế ở đây không có bất cứ thiếu sót gì.

Nếu không dựa vào Táng ảnh chi pháp, thì phải xem xét thực địa sự biến hóa của phong thủy, tìm những ngọn núi có khả năng ẩn giấu huyệt nguồn, rồi đi xem từng nơi một.

Trong lúc nói, tôi cũng ngửa đầu lên nhìn trời, đầu mày hơi hơi nhíu lại: “Chỉ là không biết, tướng sao này lúc nào có thể xuất hiện. Chẳng biết cháu lộ dấu vết chỗ nào, mà lão Tần Thái kia đang nghi ngờ cháu biết Táng ảnh chi pháp rồi. Cháu phải bàn bạc kỹ lưỡng một chút với Âm tiên sinh mới được.”

Trần mù rít mạnh một hơi thuốc, lẹc khẹc ho mấy tiếng: “Người già thành tinh, nhất cử nhất động của mày, nó đều có khả năng chú ý đến, mà cũng có thể chỉ là thăm dò mày thôi, giao tiếp với loại người này cẩn thận đương nhiên là quan trọng, nhưng cũng là một kinh nghiệm khó mà có được, cứ thả tay mà làm, chú với Lưu Văn Tam sẽ bảo vệ mày.”

Những lời nói này khiến lòng tôi cảm nhận sâu sắc, quãng thời gian dài như vậy, chẳng phải đều là bọn lão bảo vệ tôi đó sao?

Chỉ có điều, lần này bọn lão rõ ràng không thể nhẹ nhàng như trước nữa.

“Yên tâm đi chú Trần, cháu sẽ không vào tròng đâu, Âm tiên sinh còn muốn cháu tới mộ Kế Nương, ông ta chắc chắn sẽ dốc toàn lực.”

Cũng vào lúc này, đột nhiên lại có một tiếng ho truyền tới.

Tiếng động bất thình lình, trong màn đêm yên tĩnh thế này, liền càng trở nên rõ nét.

Trần mù vụt ngẩng đầu lên, con ngươi màu xám trắng của lão nhìn về một hướng.

Tôi cũng thuận theo ánh mắt lão mà nhìn qua.

Ngao sói thì lập tức lao qua như tên bắn, trong chớp mắt đã đến trước một cái mả!

Nhe nanh gầm gừ, không ngừng hướng về phía cái mả đó sủa ầm ĩ!

Mí mắt tôi giật điên cuồng, nói: “Chú Trần, đi vào xem xem?”

Tiếng ho này đã xuất hiện tận hai lần rồi, tôi đúng là lo lắng có biến cố gì thật, nhỡ đâu đợi tôi xuống núi rồi, Trần mù và ngao sói ở lại đây, có gì thì tôi cũng chẳng giúp đỡ được.

Trần mù sải bước đi vào trong khu mồ mả.

Tôi bước theo vào bên trong xong, chân dẫm lên nền đất, đều có thể cảm nhận được hơi lạnh xộc thẳng từ dưới gan bàn chân lên, mặt đất còn có không ít sỏi đá cộm dưới bàn chân.

Ba bước chạy thành hai bước, chúng tôi rất nhanh đã tới phía trước cái mả đó.

Cái mả này rõ ràng cũng đã được một số năm tuổi rồi, bề mặt đá sỏi đều phủ đầy bụi bẩn.

Ngao sói vẫn đang sủa ầm ĩ, Trần mù gọi một câu, nó mới dừng lại, không ngừng đi vòng quanh cái mả này một cách cảnh giác.

Tôi chú ý đến, trên mặt đất phía trước cái mả này đúng thật có một đạo phù.

Một viên đá hoàn chỉnh lớn bằng bàn tay, chỉnh thể đạo phù hiển hiện màu đỏ thẫm, trên đỉnh là một chữ “Thi” có hai đầu, nét ấn kia thì cứ thế kéo thẳng xuống.

Ngay tiếp sau phía dưới đầu chữ ‘Thi’ viết một chứ ‘Sát’, phía dưới chữ ‘Sát’ là hai vòng quỷ vẽ phù, kéo ra một nét phẩy, hình thành hai đường thẳng đứng.

Ở giữa lại nhét một chữ ‘Giới’, hai nét dọc của chữ ‘Giới’ kéo dài đến cuối cùng, thì dùng một chữ ‘Định’ kết thúc, khiến cả đạo phù đều được lấp đầy.

Phù văn này, hơi có chút quen quen.

Giây tiếp theo, tôi liền nhìn chằm chằm vào đạo phù văn này, nói: “Chú Trần, đây là Áp trấn thần chú mà Liễu Dục Chú từng dùng!” Phù mà tôi từng thấy không nhiều, lần đó Liễu Dục Chú dùng đạo phù này trấn Mạnh Hân Thư, tôi nhìn gã vẽ phù, nên nhớ cực kỳ rõ ràng!

Nhưng không ngờ rằng, ở trong khu mồ mả của người tộc Cổ Khương này, lại có thể nhìn thấy Áp trấn thần chú!

Có điều đây chắc chắn không phải là do Liễu Dục Chú tới vẽ, cái mả này nằm gần sát vị trí trung tâm, mà tộc Cổ Khương này tồn tại thời gian không ngắn.

Áp trấn thần chú đến sự hung hãn của huyết sát đều có thể trực tiếp trấn áp, dùng để trấn mả, đã coi như là giết gà dùng dao mổ trâu rồi, chẳng trách Khương Manh nói không cần lo lắng, Dương Hạ Nguyên cũng không hề lo lắng sẽ có chuyện.

“Áp trấn thần chú à?” Trần mù đột nhiên lại nói một câu: “ ‘Người’ ở trong cái mả này muốn ra ngoài.”

Tôi rùng mình, im lặng mấy giây rồi mới nói: “Dầm mưa dãi nắng, gió thổi sương ướt, đương nhiên muốn ra ngoài, có thể bị vùi ở đây, cũng có nghĩa là kẻ này lúc còn sống không làm việc gì tốt cả, chịu khổ chịu nạn cũng là đang chuộc tội.”

Trong lúc nói chuyện, tôi cũng nhìn lướt qua những cái mả ở xung quanh.

Đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, nếu như phía trước tất cả mồ mả ở đây đều là Áp trấn thần chú, thì liệu có phải nói lên rằng, Liễu Dục Chú có chút quan hệ gì đó với tộc Cổ Khương này không?

Dù gì cũng không thể nào tất cả mồ mả đều lập từ bao nhiêu năm trước, lúc vào đây tôi cũng nhìn thấy có mồ mả mới.

Tôi cứ có cảm giác bản thân dường như đã mày mò ra cái gì đó, nhưng lại không có cách nào làm rõ ra được.

“Chú Trần, cháu đi xem thử những cái mả này.” Tôi nói xong, liền quay người, bắt đầu đi tới trước từng cái mả để xem.

Quả nhiên không ngoài những gì tôi dự đoán, phía trước mỗi cái mả, đều có một hòn đá hoàn chỉnh to bằng bàn tay.

Bộ phận mồ mả ở vùng trung tâm, thì mức độ phong hóa của phù văn tương đối cao, ra phía ngoài rìa thì tương đối mới.

Mả ở ngoài rìa nhất, phù văn rất mới, giống như là mấy tháng gần đây mới được vẽ ra vậy.

Hơi thở của tôi trở nên nặng nhọc, càng phát giác ra trong việc này chắc rằng có liên hệ gì đó, giữa việc chúng tôi tới đây, tộc Cổ Khương, và còn Dương Hạ Nguyên có mối quan hệ gì đó!

Quay người, tôi chuẩn bị đem chuyện này ra nói lại một chút với Trần mù, xem xem lão có nhận định gì không.

Kết quả tôi lại phát hiện, Trần mù đã đào cái mả có phát ra tiếng ho ấy ra!

Ngay lập tức mặt tôi liền biến sắc.

Lão đào mả để làm gì?

Nói thật Trần mù hành sư đáng tin cậy hơn tôi nhiều, thứ ở trong cái mả này chắc chắn không đơn giản, có Áp trấn thần chú mà còn có thể phát ra tiếng được, nhỡ đâu là một thứ còn hung dữ hơn huyết sát, thì chúng tôi đã gây ra phiền phức lớn rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận