Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 183. ÂM SANH TỬ, THỨ CỨT CHUỘT

Chương 183. ÂM SANH TỬ, THỨ CỨT CHUỘT


[[Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng]]

Ngao sói cũng xuống xe, nó nhìn trái ngó phải, cuối cùng hướng xuống dưới mặt đất nhe nanh gầm gừ, còn dùng vuốt cào mạnh xuống đất!

Nền đất bằng bê tông, nó làm sao mà cào ra được?

Phản ứng của la bàn và ngao sói, là một cách chứng minh cho tất cả... Vị trí có thể còn cần bà nội tôi tới xác định, nhưng đại để tuyệt đối là nằm trong phạm vi khu vực này.

Cửa xe để mở, Trần mù thì ngồi ở vị trí sát cửa xe, thong thả hút thuốc lá cuộn.

Phùng Khuất cũng rất ngoan ngoãn, chẳng hỏi một câu nào, cứ yên tĩnh ngồi chờ.

Thôn Tiểu Liễu của chúng tôi nhỏ hơn rất nhiều so với thôn Liễu Hà của Lưu Văn Tam, có điều chỗ này gần thành phố Nội Dương hơn, rất nhiều thanh niên đều vào trong thành phố làm thuê, giờ này, vẫn còn không ít người ra ra vào vào.

Cũng có một số dân thôn dậy sớm vào trong thành phố bán hàng quay về, khi bọn họ đi qua cổng thôn để vào thôn, đều ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó cúi đầu ghé tai rì rầm, cũng chẳng biết đang bàn luận cái gì.

Đặc biệt là ngao sói, còn dọa sợ tận mấy người dân thôn, khiến bọn họ đi vòng cách rõ xa.

Đối với cảnh tượng này, tôi thực ra đã vô cùng quen thuộc rồi.

Trước đây, bao nhiêu năm tôi ở trong thôn, dân thôn đều đối xử với tôi bằng thái độ này.

Trong mắt bọn họ, tôi là một đứa âm sanh tử, là thứ tai họa hại chết bảy mạng người nhà thợ mổ lợn.

Chẳng ai dám đắc tội với tôi!

Đại bộ phận người, đều không muốn nói nhiều với tôi dù chỉ là vài câu.

Chỉ trừ những gia đình được bà nội giúp đỡ âm linh là thái độ tốt một tý, ví dụ như nhà trưởng thôn của thôn Tiểu Liễu.

Đối với chuyện này, tôi đã quen từ lâu, dù gì bao năm nay tính cách tôi hướng nội, cũng là do nguyên nhân này gây nên.

Cúi đầu nhìn xuống la bàn, tôi thử đi xác định phương vị một chút.

Vốn nghĩ rằng tôi chỉ cần thông qua kim nổi là có thể tìm được chuẩn xác phạm vi vị trí của ông nội, kết quả là cả một khoảng đường ở đầu thôn, kim nổi đều gần như nhảy cả ra ngoài, căn bản không cách nào xác định được.

Thử mãi tận hơn một tiếng đồng hồ, tôi cũng đành bỏ cuộc.

Cũng vào lúc này, phía ngoài thôn lũ lượt có rất nhiều xe đi vào, chiếc này nối tiếng chiếc kia, đều là xe tải nhỏ, có cái chở bàn ghế, có cái chở bát đũa đồ dùng nhà bếp, và còn rất nhiều rau quả nước ngọt.

Tôi ngẩn ra một cái, nhà nào sắp có cỗ thế? Khí thế hoành tráng thế này, chắc là đủ để mời cả thôn rồi.

Một giọng nói đầy vui mừng truyền vào trong tai.

“La Thập Lục!”

Một chiếc xe vẫn còn chưa dừng lại, cửa xe đã bị mở ra, một thằng nhóc béo mập nhảy từ trên xe xuống, hưng phấn chạy đến trước mặt tôi.

“Em nghe nói anh ở trên sông Dương, theo người vớt xác Lưu Văn Tam đi làm! Anh Thập Lục anh lợi hại nha! Gan to thế!”

Thằng nhóc mập này, chẳng phải là cháu trai của trưởng thôn, Trần Tiểu Bàn đó sao!

Tầm mười hai mười ba tổi, cao đến vai tôi, cắt một cái đầu đinh tròn vo, thịt trên mặt cứ nung núc ra.

Nhìn thấy người quen, trong lòng tôi cũng cảm thấy thân thiết hơn nhiều, véo cái mặt béo của nó một cái.

Cười ha hả trả lời: “Thì cũng phải đi kiếm miếng ăn chứ.”

Trần Tiểu Bàn cười hê hê, nó nhìn tôi từ đầu đến chân, chậc chậc hai tiếng: “Anh Thập Lục, bộ Đường phục này khí thế thật! Anh về cũng khéo thật, trong thôn đang lễ tổ đấy.”

“Con trai thợ mộc Lưu từ tỉnh ngoài về rồi, buôn bán làm ăn to vãi! Tối mai bảo mời cả thôn đến ăn cơm!”

Nghe đến ba chữ thợ mộc Lưu, mặt tôi hơi biến sắc.

Tuy rằng rời khỏi thôn đã bốn mươi chín ngày, nhưng tất cả đối với tôi mà nói, đều chỉ như mới diễn ra hôm qua!

Khi đó lúc Trần Tiểu Bàn đến thông báo với tôi, bố tôi ngã xuống sông, tôi đến cổng thôn xuống nước định vớt xác bố tôi lên.

Chính là thợ mộc Lưu dẫn đầu, nói bố tôi sắp thành quỷ quái rồi!

Cũng lão là kẻ đầu tiên dùng sào tre đập tôi!

Sau đó tất cả người trong thôn mới đánh tôi.

Nhục mạ xác chết của bố tôi, khiến bố không lên được bờ.

Tôi hơi nheo mắt lại, lúc này tâm trạng rất phức tạp.

Lúc đó tôi rất hận thợ mộc Lưu, tôi cho rằng bố tôi thành thụ thi, đều là do bọn họ đánh với chửi gây nên!

Phải tôn trọng người chết, vậy mà bọn họ lại ăn hiếp xác chết của bố tôi.

Nhưng sau đó đi với Lưu Văn Tam lâu rồi tôi mới hiểu, thụ thi là do có oan khuất, tôi đưa bố tôi lên bờ, đích thực sẽ có chuyện.

Bọn họ ngăn tôi, cũng không phải không có lý.

Khả năng bởi sự kém hiểu biết của tôi, mà sẽ hại đến rất nhiều người trong thôn.

Chỉ có điều đối với tôi mà nói.

Đấy là bố tôi!

Bởi vì thợ mộc Lưu mà bị người ta nhổ nước bọt rồi đái lên, tôi làm sao có thể thực sự hoàn toàn bỏ qua được?

“Trần Tiểu Bàn, mày nhanh vào thôn đi, cẩn thận không tý nữa lại bị ông nội mày đánh đít.”

Tôi hít sâu một hơi, kéo mạch suy nghĩ về, không nói tiếp nữa.

Trần Tiểu Bàn hơi có chút ngạc nhiên nhìn tôi, thằng nhóc mập này rất thông minh, cũng chẳng hỏi thêm gì khác.

Chỉ nói một câu: “Anh Thập Lục, anh không vào thôn à?”

“Anh còn phải chờ lúc nữa, qua giờ tý mới vào thôn được.” Tôi trả lời.

“Tại sao?” Trần Tiểu Bàn mặt tỏ vẻ không hiểu.

Chiếc xe vừa nãy nó nhảy xuống, đã từ từ đi vào bên trong thôn, mắt nhìn đã sắp đi qua cây cầu bắc qua sông Tiểu Liễu rồi.

Có một giọng gào gân cổ vang lên: “Trần Tiểu Bàn! Lên xe mau!”

Trần Tiểu Bàn lúc này mới vội vã vào trong thôn.

Tôi lại nhìn chằm chằm vào cây cầu bắc qua sông Tiểu Liễu, xuất thần hồi lâu.

Lưu Văn Tam vớt bố tôi lên chính từ chỗ đó, còn trấn xác cho bố.

Hít một hơi thật sâu, tôi bước lên xe ngồi xuống, cúi đầu yên lặng chờ thời gian trôi qua.

Tôi chẳng nhìn gì hết, chỉ ở đó nhắm mắt định thần, cho tư duy tĩnh lại.

Thời gian vụt trôi, trời đã gần tối.

Lúc hơn tám giờ, bà nội gọi điện cho tôi, nói tôi có về cổng thôn thì cũng đừng về sớm thế, nhỡ xảy ra vấn đề gì, thì thành công cốc hết.

Tôi nói với bà nội rằng tôi không đợi nổi, thêm nữa, tôi chỉ cần không vào thôn trước, thì có vấn đề gì được?

Lúc này tôi thực chất cũng không nhịn nổi nữa, liền hỏi bà nội, bà đang điều tra chuyện của bố tôi, rốt cục điều tra thế nào rồi?

Hung thủ khả năng là ai?

Nhưng bà nội lại im lặng không nói.

Bà bảo tôi đừng hỏi thêm những chuyện này, cứ ngoan ngoãn đợi ở ngoài thôn là được.

Nếu như bà nói ra rồi, sợ là tôi không đợi được đến sau giờ tý, đã vội vào thôn thôn rồi.

Tôi tắt điện.

Nói chuyện vài ba câu đơn giản, đột nhiên vọng lại tiếng sủa của ngao sói, nó đang ở phía dưới xe nhe nanh nhìn về phía cổng thôn, đôi mắt đỏ quạch.

Tôi vội vã xuống xe.

Kết quả liền nhìn thấy, từ phía bờ bên kia sông Tiểu Liễu có một đám đông người đang đi ra.

Người dẫn đầu soi đèn pin, ánh đèn hỗn loạn chói mắt.

Bọn họ dường như còn cố ý chiếu lên mặt tôi vậy.

Tận mấy người cầm đèn pin quét qua, chiếu khiến tôi đau cả mắt, tôi đưa tay lên che, mới cảm thấy đỡ hơn chút.

“Chậc chậc, tao còn tưởng nghe nhầm nữa chứ, đều bảo là La Thập Lục ra ngoài kiếm ăn rồi, bám được thằng người vớt xác ở thôn Liễu Hà, sinh viên đại học đàng hoàng, không đi làm thì chớ, lại học đòi cái mụ già chết dẫm ở nhà đi ăn bát cơm người chết.”

“Không ngờ lại còn về thôn Tiểu Liễu.”

Giọng nói này có lẫn chút giọng vịt đực, tuổi tác cũng không nhỏ nữa.

Tôi che ánh đèn, nheo mắt nhìn qua kẽ ngón tay, lúc này mới nhìn rõ, bước đến gần trước mặt tôi, là một đám dân thôn tuổi tác đều trên bốn mươi đến tầm năm mươi tuổi.

Kẻ dẫn đầu trông rất quen.

Hóa ra chính là thợ mộc Lưu!

Lão cao tầm một mét bảy, gầy như cây sào, trên mặt cũng như da bọc xương, gò má cao đến phát khiếp, tròng mắt cũng hơi lõm sâu xuống.

Có điều nhìn trông thần sắc của thợ mộc Lưu, rất là bành trướng đắc ý.

Trăm phần trăm là vì sự nghiệp của con trai lão có thành tựu.

Lúc này lão mặc một cái áo lông vũ màu đỏ đậm, cũng rất ra vẻ nhà có việc mừng.

Theo sau lưng lão, cũng gần như đều là đám dân thôn làm cùng lão.

Lòng tôi hơi trầm xuống mấy phần, lão thợ mộc Lưu này, rõ ràng là đến gây sự.

Đã đến gần như vậy rồi, mà đèn pin vẫn còn chiếu thẳng lên mặt tôi.

“Thợ mộc Lưu, tôi không đắc tội gì với ông, ăn nói không cần phải như chém chả thế! Con trai ông ngon rồi, thì cũng đâu cần phải lấy La Thập Lục tôi ra để đùa cợt chứ?”

Rõ ràng, thợ mộc Lưu đã uống say bét nhè ra rồi.

Tôi quá rõ cái đám người này trong thôn uống say xong thì bộ dạng thế nào, đi khắp nơi bốc phét, bày trò.

Ánh đèn pin đột nhiên một phát tập trung hết lên mắt tôi.

Thợ mộc Lưu bất thình lình, mặt ghé sát đến gần chạm vào mặt tôi.

“Đùa cợt? Hôm nay tao cứ lấy mày ra để đùa cợt đấy!”

“Cái đứa âm sanh tử như mày, ngày vui thế này, không thể để cho cái loại cứt chuột như mày làm hỏng hết được!”

Lão một phát túm lấy cẳng tay tôi, đau đến mức tôi suýt xoa hít một hơi!

Đồng thời, tướng mặt của lão cũng trở nên vô cùng hung tợn, trợn trừng trừng nhìn tôi, cái ánh mắt uy hiếp ấy, giống như muốn giết người vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận