Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 662. NGƯỜI ĐÀN BÀ SAU LƯNG ĐÀN ÔNG

Chương 662. NGƯỜI ĐÀN BÀ SAU LƯNG ĐÀN ÔNG


Tác giả: La Kiều Sâm ----- Dịch: Phong Lăng

Cùng lúc nói xong câu nói này, lòng tôi càng xác định thêm vài phần, nếu như thế này, bắt buộc phải nhanh chóng đem lũ Hoàng bì tử kia đi rồi.

Không giết chúng, là vì sợ con Hoàng bì tử già sẽ tới làm loạn.

Để Lưu Văn Tam và ngao sói ở đây, một là trông chừng lũ Hoàng bì tử, hai là tôi muốn phòng ngừa từ trong trứng nước, tôi kiểu gì vẫn cứ sợ Từ Bạch Bì và cánh tay màu đen ở vùng đất Trượng ẩn Âm tới ấy, cái thứ đó quyết không đơn giản, có khả năng cực lớn là tương tự với Lý Âm Dương.

Bây giờ xem ra, không những phải đưa lũ Hoàng bì tử qua Trường Thanh Đạo Quán hoặc chỗ khác để trông chừng, không được cho chúng quay về, mà còn không được để Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi tiếp tục trú ở đây nữa.

Hà Thái Nhi đang mang bầu, một chút nguy hiểm đều không được phép có!

Nếu Lưu Văn Tam mà đi, thì bà nội tôi cùng Từ Thi Vũ cũng tạm thời không được ở lâu dài trong căn nhà này.

Lập tức, các suy nghĩ trong đầu tôi bắt đầu trở nên nhiều hơn.

Trong thoáng chốc, chén rượu của Lưu Văn Tam đột ngột khựng lại trên mặt bàn, dựa vào tửu lượng của lão căn bản sẽ không đỏ mặt, vậy mà giờ mặt lão trong nháy mắt đã đỏ bừng.

“Việc hỷ? Việc hỷ gì? Sao chú không biết? Thập Lục mày nói năng cứ vòng vo tam quốc ra.” Lưỡi của Lưu Văn Tam gần như líu lại với nhau vậy.

Thân người của Hà Thái Nhi cũng hơi hơi run rẩy, vô cùng hồi hộp nhìn tôi.

Phản ứng của hai người bọn họ, lập tức khiến tôi cũng ngẩn ra.

“Chú dì không biết?” Tôi có chút không tin, hỏi ngược lại.

Lưu Văn Tam trợn mắt nhìn tôi một cái, nói: “Còn ra vẻ nữa!” Tôi lúc này đã hiểu ra, bọn họ đúng là không biết thật.

Tôi cười cười, niềm vui trong lòng càng nhiều hơn, nói: “Chú Văn Tam, chú sắp làm bố rồi, Khổ Nhi sắp có một thằng em, dì Thái sắp làm mẹ, việc hỷ này có lớn không? Cháu có đúng là phải chuẩn bị một món quà lớn không?”

Bàn tay cầm chén rượu của Lưu Văn Tam, trong nháy mắt khớp ngón tay siết đến trắng cả ra.

Hà Thái Nhi ngẩn người, hai hàng nước mắt thuận theo gò má chảy xuống, bà ta run lẩy bẩy ngồi xuống, cúi đầu nhìn bụng mình, trên mặt càng nở ra một nụ cười vô cùng dịu dàng.

“Có thật không?” Ngoài nhà vọng lại một giọng nói lảnh lót, cũng toát lên vẻ không thể tin nổi.

Giọng nói này bèn là của Từ Thi Vũ, cùng lúc tôi quay đầu lại, cô ta đã bưng hai đĩa thức ăn đến bên cạnh bàn, sau khi đặt đĩa thức ăn xuống xong, Từ Thi Vũ cũng cực kỳ vui vẻ, nói: “Thế dì Thái, cháu với dì cùng đi khám, ngày mai đi luôn!”

Tiếp đấy Từ Thi Vũ lại nhìn sang tôi, trong mắt cô ta cũng ánh lên vài phần dịu dàng.

Lúc này bà nội tôi cũng bưng đĩa thức ăn vào trong gian chính, bà còn vui mừng hơn, liên mồm nói chuyện tốt.

Tiếp đấy bà nội nhìn sang tôi, nói: “Thập Lục, vàng mà mày đưa về, bà còn chưa động đến đâu, ông nội mày năm đó biết làm khóa Trường mệnh gì gì đó, cái thứ chết dẫm gì đấy, mày học được chưa? Thôi dùng số vàng này, bảo thợ đánh lấy một bộ tử tế vào!”

Lập tức Hà Thái Nhi liền lắc đầu lia lịa, nói số tiền đó đều là do Thập Lục cực khổ kiếm về, không được làm thế.

Tôi cười cười, nói: “Bà nội nhắc cháu rồi, hơn nữa, một bộ khóa Trường mệnh cho trẻ con cũng chẳng dùng hết bao nhiêu, một phần mười thỏi vàng cũng không dùng đến, việc này cháu bao luôn.”

Bữa cơm tiếp sau đó, mọi người ăn càng vui vẻ hòa thuận.

Bên cạnh tôi có một bộ bát đũa để không, Từ Thi Vũ lúc lại gắp một đũa thức ăn vào trong.

Duy nhất khiến tôi có chút buồn bực là, chẳng biết tại sao, mà mẹ tôi lại không xuất hiện?

Tuy rằng trước đây ăn cơm mẹ tôi cũng chưa từng xuất hiện, nhưng mẹ đã rất lâu không hề tránh né chúng tôi rồi,thời gian tầm giờ này, mẹ lẽ ra nên xuất hiện mới đúng...

Rõ ràng, tôi cũng loáng thoáng nhìn thấy vẻ thắc mắc trong mắt Từ Thi Vũ, bởi vì cứ được lúc, Từ Thi Vũ lại nhìn qua vị trí trống không đó một cái.

Có điều đối với an toàn của mẹ tôi, tôi được cái không hề lo lắng.

Ban ngày lúc tôi ngủ thiếp đi, rõ ràng là mẹ tôi từng xuất hiện một lần.

Chỉ là mẹ không xuất hiện nữa, khiến tôi cảm giác mất tự nhiên.

Lời của bà nội rõ ràng trở nên nhiều hơn, có điều lại không phải hỏi tôi, mà là Hà Thái Nhi với Lưu Văn Tam, nào là tên đứa bé, nào là chuẩn bị chăm kiểu gì.

Đến lúc sau cùng, bà nội nhìn sang tôi, trịnh trọng hỏi tôi lúc nào thì đem lũ Hoàng bì tử này đi? Hơn nữa lời mà bà nói, còn tình cờ trùng hợp với ý tưởng của tôi.

Tôi bảo với bà nội tối nay sẽ làm xong, đồng thời cũng nói với bà luôn, tôi đã dự định xong hết rồi.

Bảo bọn họ tạm thời chuyển chỗ, qua nhà họ Phùng ở cũng không tồi.

Bà nội được cái không từ chối, gật đầu đồng ý.

Cơm no rượu say, ăn qua ngũ vị, bà nội và Từ Thi Vũ đi dọn dẹp bàn ăn.

Lưu Văn Tam ngồi xuống bên cạnh tôi, vịn lấy vai tôi, bình thường Lưu Văn Tam không say đâu, vậy mà hôm nay lão lại say rồi, cười hề hề liên tục ậm ừ, nói lời say rượu.

Tôi đúng thật là đến một câu cũng chẳng hiểu.

Hà Thái Nhi đi lại dìu Lưu Văn Tam, đưa lão vào trong phòng.

Tôi ngồi ở trong gian chính, định đợi Từ Thi Vũ từ phòng bếp ra ngoài xong, thì đưa cô ta ra ngoài đi dạo một chút cho khuây khỏa.

Nhưng Hà Thái Nhi lại từ trong phòng bước ra, đến bên cạnh tôi.

“Thập Lục, dì Thái bàn với mày một chuyện.” Hà Thái Nhi hơi hơi mím môi, giọng điệu của bà ta lại toát ra chút vẻ nghiêm túc.

Tôi ngẩn ra một phát, sau đó mới nói: “Chuyện của chú Văn Tam đúng không? Dì Thái dì yên tâm, bây giờ dì có bầu rồi, cháu sẽ không để chú Văn Tam dính vào nguy hiểm, kỳ thực vốn dĩ có một chuyện, cần chú Văn Tam sau này giúp đỡ, tới lúc đó cũng không để chú ấy xuống nước nữa, cháu liên hệ một chút với người nhà họ Cẩu, sắp xếp một người vớt xác qua đây.”

“Là chuyện của Văn Tam, nhưng không phải giống như mày nghĩ.” Thần sắc Hà Thái Nhi rất nghiêm túc, cũng toát ra vẻ trịnh trọng.

“Dì Thái, dì cứ nói đừng ngại.” Tôi cũng trở nên nghi hoặc.

Hà Thái Nhi khẽ thở dài một tiếng, nói: “Dạo gần đây tâm trạng Văn Tam đều luôn không được tốt lắm, dì nghĩ là, có lão ở cạnh, đúng thật khiến mình yên tâm.”

“Chỉ có điều trong lúc mê ngủ, lão đều đang chửi lão mù, nói lão mắt sắc, bám lấy mày không buông.”

Nói rồi, Hà THái Nhi đột nhiên lại cười cười, nhìn sang phía cửa phòng bếp, nói: “Dì có nói chuyện với Thi Vũ, tuổi của dì Thái có thể làm dì chúng mày, những suy nghĩ vẫn không được thấu đáo như Thi Vũ.”

“Nếu như đàn bà không có bản lĩnh đứng chắn trước mặt đàn ông, vậy thì nên đứng sau lưng đàn ông, đừng trở thành trở ngại của đàn ông, nếu có thể giúp đỡ, bèn giúp đỡ, nếu không giúp được, thì đừng để đàn ông quá lao tâm khổ tứ.”

“Thi Vũ đang nỗ lực trên một phương diện khác, muốn theo kịp mày, dì Thái cũng không thể thành gánh nặng cho chú Văn Tam mày, nhìn lão ngày ngày buồn bực kém vui, trong lòng dì kỳ thực cũng chẳng dễ chịu. Dì Thái không cách gì làm được như Thi Vũ, mày với Thi Vũ âm dương xứng đôi, trời gây đất dựng, dì đích thực không muốn học đường lối của Thần bà, chỉ có thể chăm sóc tốt cho đứa bé.”

“Dì tin tưởng Văn Tam, càng tin tưởng mày, Thập Lục, năm đó dì cũng từng gặp ông nội mày mấy lần, tuy bản lĩnh của mày trước mắt không cách gì so sánh với ông ấy, nhưng dì cảm giác mày càng ngày càng giống ông ấy.”

“Có một đứa con nuôi như mày thế này, dì Thái cũng nên yên tâm mới phải.”

“Việc này...” Tôi đúng thật nghe mà ngẩn cả người, không ngờ những gì Hà Thái Nhi nói hóa ra lại hoàn toàn ngược lại với những gì tôi nghĩ, và những việc trước đây bà ta từng làm.

“Ngày mai đưa chú Văn Tam mày theo, lão chắc sẽ không thành gánh nặng cho chúng mày, mỗi ngày lão đều luyện dùng thanh đao đó, còn đi tìm mẹ dì tận mấy lần, bị dạy dỗ không ít.” Hà Thái Nhi lại trịnh trọng dặn dò tôi.

Tôi gật gật đầu, nói một chữ được.

Cũng chính vào lúc này, bên ngoài cổng vọng lại tiếng đỗ xe.

Có người đến rồi...

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc! Ngày mai tiếp tục, hôm nay chú Văn Tam hát hò nhảy múa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận