Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1002: Đèn tắt

Đây là cái xuất hiện trong hướng dẫn nghỉ lại kia, là cái điện thoại duy nhất có thể kết nối với bên ngoài trừ cái trước quầy lễ tân trong cả tòa khách sạn này.
Lý Ngang đi lên phía trước, cầm điện thoại lên, đặt bên tai, nghe được tiếng “Tút… Tút…” lặp đi lặp lại.
Trong khảo nghiệm lúc trước, điện thoại cố định ở các tầng khác nhau có thể sử dụng bình thường, có thể gọi cho điện thoại ở bất kỳ tầng lầu hoặc căn phòng nào, cũng có thể gọi cho điện thoại ở quầy lễ tân, nhưng mà nhân viên ở quầy lễ tân đã mất tích gọi cũng không có được đáp lại.
Lý Ngang để điện thoại xuống, nhìn về phía góc đối diện với thang máy.
Có một cầu thang với biển báo lối thoát hiểm màu xanh lá với dòng chữ “EXIT”, thông qua đó có thể đi xuống tầng dưới.
Nhưng mà suy xét đến tình huống dị thường được nhắc đến trong hướng dẫn nghỉ lại, các người chơi hẳn là chỉ ở tình huống cực kỳ nghiêm trọng, mới đi vào cầu thang trong thời gian giới nghiêm.
- Này! Nghe thấy chứ?
Lý Ngang cất bước tiến lên, đẩy ra cửa cầu thang, hét một tiếng vào bên trong.
Âm thanh phát ra lại giống như bị vách tường xi-măng hấp thụ, không nhận được bất kỳ hồi âm nào chứ đừng nói đến truyền đến Dịch Y tầng trên hoặc La Tử tầng dưới.
Vật liệu xây dựng khách sạn kiên cố dị thường, rất khó phát hủy.
Không thể dùng luyện kim thuật cải tạo, cũng không thể nào truyền rung động thậm chí Thần lực.
Lý Ngang cũng không có biện pháp câu thông nào hữu hiệu. Máy bộ đàm hoàn toàn vô dụng ở đây, dây leo hắn chế tạo, bào tử thậm chí là các loại tóc cũng sẽ khô héo một cách khó hiểu, mất đi cảm ứng sau khi thân thể dài hơn mười mét.
- Chỉ có thể làm theo kế hoạch đã định thôi.
Hắn thở dài, lấy chìa khóa từ trong túi quần ra, mở căn phòng 508 đối diện thang máy.
Trong phòng u ám không ánh sáng. Mượn ngọn đèn ở hành lang, có thể lờ mờ trông thấy cửa sổ cuối căn phòng có hai cái rèm.
Bởi vì bố cục các căn phòng trong khách sạn cũng không khác nhau nhiều, mà lúc trước nhóm người chơi đã lục soát qua một hai tầng khách sạn, cho nên Lý Ngang quen việc dễ làm, vươn tay về phía bảng công tắc điều khiển đơn ba cạnh khung cửa, bật một công tắc, mở đèn trong phòng lên.
Phòng khách phòng 508 coi như khá là rộng, mặt sàn trải thảm màu nâu, giấy dán tường có màu vàng xanh lá nhàn nhạt, có điểm xuyết mấy bông hoa nhỏ.
Mỗi mặt tường đều treo một bức tranh.
Nội dung tranh không giống nhau.
Một vị lão phu nhân tóc bạc phơ, mặc áo đen, tay đang cầm lấy một bản tác phẩm lớn, dạy một đám trẻ con mặc áo đen giống vậy học bài. Trên mặt bọn nhỏ đều biểu lộ sự si mê mà nghiêm túc, làm cho lý Ngang không khỏi liên tưởng đến cuốn sách mà hắn chia sẻ vào mấy năm trước khi còn học cấp hai, cuốn sách đó là “Vật lý lượng tử cho bé cưng”.
Cuốn sách kia do một tác giả phổ cập khoa học người Mỹ sáng tác, nhà xuất bản là đại học Khoa học Kỹ thuật Đông Phương.
Trang bìa cuốn sách vô cùng đáng yêu, là một đứa bé đang quấn tã ngước nhìn bầu trời sao.
Nhưng mà nội dung trong đó vô cùng kì lạ.
Hai chương đầu tiên đang nói về “Trò chơi xếp hình và tỉ lệ xếp hợp lại”, “Điểm và đường thẳng thú vị”.
Mấy chương sau đột nhiên nhảy đến “Sóng vật chất de Broglie”, “Toán tử, sóng hàm số và không gian Hilbert”, không có bất cứ đoạn chuyển ý nào ở giữa cả.
Chỉ có một câu “Được rồi, bé cưng đã nắm được đầy đủ công cụ toán học, tiếp theo đây bắt đầu tìm hiểu thử một vài nội dung mới nha”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận