Người Chơi Hung Mãnh

Chương 806: Hủy hoại

- Tề Liên Hương đúng không? Vì sao bà đến báo cảnh sát?
- Có người, có người muốn giết tôi.
- Ai muốn giết bà, từ từ nói.
- Tôi không biết, tất cả mọi người đều chết, tất cả mọi người đều chết hết rồi.
- Bà bình tĩnh một chút, ở đây an toàn, là ai đã chết rồi?
- Đồng chí cảnh sát, các đồng chí nhất định phải giúp tôi. Tôi sau khi mãn hạn tù liền muốn trở về nhà, kết quả là hai đứa con gái chán ghét tôi vì đã từng bắt cóc trẻ em, nên không muốn nhận tôi nữa. Họ nói rằng trong mười năm qua khi tôi ở trong tù, họ đã nhận tất cả những lời sỉ nhục từ dân làng. Bây giờ nói thế nào cũng không cho tôi vào nhà. Tôi quỳ xuống cầu xin họ, nhưng họ lại cầm gậy đánh đuổi tôi ra ngoài. Tôi chỉ có thể tìm đến những người quen cũ của minh, khi tìm thấy rồi mới phát hiện Trương Đức Bình, Đồng Vĩnh Quảng, còn có cả Nhậm Phát, Triệu Hải Ngưng,…Tất cả mọi người, tất cả những người tôi biết trước đây đã chết! Có ai đó đang giết từng người từng người một, khiến họ chết vì tai nạn hoặc là tự sát, người tiếp theo nhất định là tôi, nhất định sẽ là tôi! Các cậu phải bảo vệ tôi, bây giờ chỉ có chỗ này của các cậu mới an toàn.
Rè rè…
Đoạn ghi âm lại kết thúc, Vệ Lăng Lam khẽ cau mày, lại nhấn nút trên máy ghi âm.
Tề Liên Hương từng là một phụ nữ nông thôn bình thường, vì cảm thấy buôn bán người được thêm nhiều tiền, nên có ý định gia nhập, cùng đồng bọn chạy khắp nơi gây án.
Theo như những lời khẩu cung đã thu thập được, có ít nhất hơn tám mươi đứa trẻ đã bị bắt cóc và bán đi, trong đó còn có hơn sáu mươi người vẫn đang mất tích.
Thế nhưng Tề Liên Hương lại không phải là chủ mưu mà chỉ là tòng phạm trong đội nhóm buôn bán trẻ em, thêm vào thái độ thành khẩn nhận tội, tích cực phối hợp công việc, còn chủ động khai nhận những gì mình biết. Bà an phận trong tù mười năm, sau đó được thả ra, để bà ta tự mình trở về nhà.
Kết quả là sau khi bà ra tù, hai người con gái ở quê lại không chịu nhận, đuổi bà ra ngoài. Bà không còn cách nào khác là phải lang thang bên ngoài kiếm sống.
- Là tôi làm đấy.
Cậu thiếu niên mỉm cười, nói:
- Nhìn xem, cuộc sống của tôi và những người khác đã bị các người hủy hoại như thế nào, nếu như tất cả các người đều bị kết án tử hình chẳng phải là đã xong chuyện rồi sao, nhưng thật đáng tiếc, ngoại trừ những người phạm tội chính là chú Hậu, chú Trịnh ra, cái giá phải trả của những người khác chỉ là vài năm, mười mấy năm, hoặc mấy chục năm tù giam. Từ nguyên tắc cái giá những gì đem ra trao đổi, điều này có vẻ không công bằng, phải không? Ngoài nội dung của sách giáo khoa và lời nói của các học giả pháp luật, theo tôi thấy ý nghĩa quan trọng nhất của pháp luật đối với người bình thường là duy trì trật tự bình thường của xã hội, để xã hội loài người tiếp tục vận hành một cách ổn định và có trật tự. Nhưng trong đó, không bao gồm việc theo đuổi sự công bằng, chính nghĩa và công lý tuyệt đối. Công bằng và công lý tuyệt đối rất khó có thể đạt được ở giai đoạn hiện tại của xã hội loài người và trong tương lai lâu dài. Ngay cả Đội trưởng Tinh Đình cũng chỉ có thể duy trì một chút công lý trong lĩnh vực phán định. Nếu đó là người khác, có lẽ sẽ tiếp tục tự an ủi bản thân mà tiếp tục sống, dù cho ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, chịu mọi loại đau khổ, mà nhìn những kẻ thù vẫn còn tự do ngoài vòng lao lý, nhưng tôi không muốn như vậy mãi, hận thù trong lòng khó mà nguôi ngoai, tôi cần phải làm chút gì đó để giải bày nỗi uất hận trong lòng. Tôi có thiên phú, có sự quyết tâm, sự kiên nhẫn và có đủ năng lực. Công lý không thể cho thì tôi tự mình tìm lại.
Thiếu niên nhìn người phụ nữ đang kinh hãi tột độ, cười nói:
- A, lúc mới bắt đầu đúng là rất khó khăn, tôi đọc qua rất nhiều sách, học hỏi nhiều kiến thức, tự luyện tập nhiều lần trong đầu, vừa là lập lên kế hoạch, vừa nghiên cứu địa hình quan sát. Còn để xóa sạch mọi hiềm nghi mà học xử lý hiện trường, học tạo ra bằng chứng ngoại phạm. Càng học được nhiều kiến thức điều tra tội phạm, tôi càng cảm thấy kính sợ về hệ thống điều tra tội phạm hiện nay.
Khẩu hiệu “Các vụ án mạng phải được giải quyết”, đối với tôi mà nói, là một sự uy hiếp lớn, nhưng so với tuổi của tôi, có phạm tội cũng chưa chắc phải chết. Nhưng một khi kế hoạch bị bại lộ, liền không có cách nào lần lượt để xóa sổ tất các người. Vì vậy, tôi phải làm việc một cách cẩn thận.
Thiếu niên dừng lại, thưởng thức vẻ mặt tuyệt vọng trên khuôn mặt người kia, nhàn nhạt nói:
- Lúc bà lấy khẩu cung, bởi vì làm việc bên dưới nên chỉ là tòng phạm, không thể biết được toàn bộ chi tiết đường dây buôn bán người cụ thể như thế nào, ngay cả những tin tức của những người khác bên trong nhóm cũng không được biết kỹ càng, khi khai ra số lượng phạm nhân không đầy đủ, còn thiếu rất nhiều. Vì vậy, trước tiên tôi tìm một thành viên còn chưa bị bắt trong băng đảng, từ hắn ra lấy được thông tin tên họ của những người khác. Đó cũng là lần đầu tiên tôi nếm thử qua cảm giác xóa bỏ đi sự tồn tại của một con người.
Thiếu niên lắc đầu.
- Bà có biết trong hệ thống điều tra tội phạm, vụ án nào là khó nhất không?
Đó không phải là suy luận về những cuộc mưu sát đầy bí ẩn trong tiểu thuyết The snowstorm villa model, hay do sự tồn tại của luật trao đổi vật chất của Lokal, không một tên tội phạm thông minh nào có thể đảm bảo rằng hắn sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào. Trước công nghệ điều tra tội phạm hiện đại, càng làm nhiều, thì lỗi mắc phải càng nhiều. Những vụ án thực sự khó phá, là những vụ án ít manh mối, hầu như không có hướng điều tra. Ví dụ bị ngã bên đường, hoặc trôi dạt trên mặt nước.
- Giải thích, Luật trao đổi vật chất của Lokal: quy luật trao đổi vật chất của Lokal cho chúng ta biết rằng, thủ phạm một khi thực hiện hành vi phạm tội, thì bằng một cách trực tiếp hoặc gián tiếp mà tác dụng đến người bị hại hoặc hoàn cảnh xung quanh tại hiện trường vụ án lưu lại dấu vết. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận