Người Chơi Hung Mãnh

Chương 52: Đêm thứ sáu

Hơn nữa, một con thỏ lông trắng mắt đỏ luôn có hứng thú với đại bàng hói trong doanh trại Mỹ, trong tình huống khi thực hiện trò chơi thì không được tiết lộ thân phận, thực sự không hề có áp lực tâm lý khi sử dụng quân trang của Mỹ.
- Có thể trải ra không?
- Có thể.
- Vậy thì bắt đầu đi.
Lý Ngang lấy xẻng bộ binh của mình ra, bắt đầu đào gạch lát nền trong hầm, và cùng Hình Hà Sầu gài mìn.
Khi đang chôn mìn, Hình Hà Sầu cố tình để mắt thấy hành động chôn mìn của Lý Ngang vô cùng điêu luyện, chỗ nào nên đặt gạch để che đi, chỗ nào nên đặt chân mìn để đạt hiệu quả sát thương tốt nhất, mỗi một chi tiết nhỏ đều làm đến nơi đến chốn.
Vừa nhìn vừa chôn mìn.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Hình Hà Sầu, Lý Ngang quay đầu lại mỉm cười:
- Làm ơn xin đừng nhìn tôi với ánh mắt nguy hiểm đó, kỳ thực tôi cũng là một công dân an phận bình thường.
Có quỷ mới tin cậu! Vẻ mặt của Hình Hà Sầu đanh lại, âm thầm hạ quyết tâm, sau khi ra ngoài nhất định phải vào trong hệ thống thông tin công dân, tìm ra phần tử nguy hiểm như Lý Ngang theo hướng dẫn mục "huấn luyện dân quân chuyên nghiệp có kinh nghiệm".
- Thời điểm khi tôi còn là lính đánh thuê ở Tây Phi, đã thực hiện nhiệm vụ cùng với một đồng đội có biệt danh là "sư gia".
Lý Ngang một bên chôn mìn, một bên thở dài tán gẫu:
- Sư gia chôn mìn trên đường đất xong, không biết hắn phát điên cái gì, dùng hai chân giẫm nện lên mặt đất, lúc đó mìn nổ luôn.
- Cát bay đá chạy, bụi bay dày đặc. Tôi ôm sư gia, sư gia nói với tôi mông của hắn đau, tôi nói với hắn: "Sư gia, mông ở trên cây rồi sẽ không còn đau nữa.”
- Hi vọng rằng những quả mìn này có thể khiến cho sơn tiêu vào trong hầm, cũng có thể khiến mông nó treo lên cây.
Con mẹ nó mông của sư gia bị treo lên cây, cậu nghĩ rằng chúng tôi chưa xem "Hãy để đạn bay" sao?
Tất cả mọi người đã bắt đầu thích ứng với sự bướng bỉnh xen lẫn đùa cợt của Lý Ngang, mặc dù trong lòng oán thầm, nhưng trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Sau khi chôn mìn xong, đội đặc nhiệm bước ra khỏi hầm, nhìn Lý Ngang lôi mô tơ, máy hàn và một đống thép phế liệu ra, thành thạo lắp ráp thành một chiếc máy hút bụi, hút bụi trên mặt đất, rồi phun lại bụi ra để che đi giấu chân trong hầm.
Tiếp sau, mọi người đi đến những nơi khác trong chùa Cô Hàn rồi lập thêm các chỗ giấu mìn khác, do ngày mở yến tiệc sắp đến gần, ngôi chùa sớm đầy rẫy yêu ma, vì vậy những quả mìn này cần được kích hoạt điều khiển từ xa, để tránh không may vô tình chạm vào tự động phát nổ.
Sau đó, dựa theo thông tin tình báo của Sài Thúy Kiều, kết hợp với địa hình của chùa Cô Hàn, nhóm đặc nhiệm đã lập ra một kế hoạch tấn công và tiêu diệt sơn tiêu, kế hoạch cũng bao gồm cách nhắm vào những con yêu ma đã tham gia vào những năm trước.
Thời gian trôi nhanh, đã qua năm ngày, khoảng thời gian này, không có chuyện gì xảy ra, mọi thứ vẫn bình thường.
Vào đêm thứ sáu, đội đặc nhiệm đã chuẩn bị đầy đủ cho trận chiến, trở về phòng khách đã phân cho mỗi người để nghỉ ngơi.
Nửa đêm canh ba, Lý Ngang nằm trên giường trò chuyện với Sài Thúy Kiều, thảo luận về thế giới ma quỷ trong mắt mình.
Lý Ngang hỏi:
- Con người sau khi chết biến thành ma, chẳng lẽ không có hắc bạch vô thường, đầu trâu mặt ngựa được âm ti địa phủ phái đến lấy hồn mang đi sao?
Sài Thúy Kiều trả lời:
- Trong tình huống bình thường thì như vậy không sai, nhưng cũng giống như nha dịch ở dương gian, hắc bạch vô thường cũng không thể quan tâm hết được, một số cô hồn dã quỷ bị đột tử lâu ngày không được đưa đi, bị những oán khí không may nuôi dưỡng, tu thành ác quỷ, nguy hại một phương, hoặc là tu thành đại ma, ma vương, hoặc là được các đạo sĩ và hòa thượng siêu độ từ trước.
Sài Thúy Kiều dừng lại một chút, có vẻ như sợ Lý Ngang hiểu nhầm, giải thích:
- Đương nhiên cũng có một số hồn ma bình thường, oán khí không lớn như vậy, chỉ là bởi vì xương cốt được chôn ở vùng đất có phúc khí dương khí lưu thông. Những hồn ma này sẽ giao du với người sống trên mặt đất, nước sông không phạm nước giếng, sống hòa bình với nhau. Trong hoàn cảnh đặc biệt, hồn ma cũng có thể giúp đỡ người sống.
Lý Ngang gật đầu khi nghe thấy điều này, 'Duyệt vi thảo đường bút ký' cũng viết về câu chuyện hồn ma đi giúp người này:
- Phía Nam huyện Quảng Đông có một người họ Liêu, hắn ta đi thu tất cả xương cốt vô danh của làng lại rồi chôn cất, còn xây mộ cho họ, và gọi đó là nghĩa mộ.
- Sau đó, một bệnh dịch bùng phát xung quanh huyện Quảng Đông, người họ Liêu nằm mơ thấy một trăm người đang đứng trước cửa nhà mình, một trong số họ đến nói với hắn ta rằng: "Dịch ma đang đến, tôi hy vọng anh có thể đốt một chục lá cờ bằng giấy, và một trăm con dao bằng gỗ bọc trong giấy thiếc, để chúng tôi có thể chiến đấu với con ma dịch bệnh, đền đáp ân tình của làng.”
- Họ Liêu vốn đã rất tốt, nghe theo lời nhắc nhở của người trong mộng đốt cờ chiến giấy và con dao gỗ bằng lá thiếc.
- Trong một đêm mấy ngày sau, người trong thôn nghe thấy ngoài thôn huyên náo, tiếng binh đao lớn lên, giống như có quân đội đánh nhau, đến sáng sớm âm thanh mới dần dần ngưng lại.
- Trong trận dịch hoành hành ở huyện Quảng Đông, không một người dân nào trong làng này mắc bệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận