Người Chơi Hung Mãnh

Chương 198: Ấn phù văn

Tất cả các vị khách đều do dự, hay là rời khỏi đội ngũ dân làng và cùng với Điền Hữu Vinh đi đến Đại hội đường.
Trên bậc thềm Đại hội đường là hai thi thể được phủ một lớp vải trắng, Vệ Lăng Lam đang nói chuyện gì đó với Tống Trân, thấy Điền Hữu Vinh đưa mọi người trở lại, đứng dậy hỏi:
- Mọi người đến đủ chưa?
- Thiếu một người.
Điền Hữu Vinh có chút bất an nói:
- Tên tiểu tử họ Hàn đó không thấy đâu, cô nói xem có phải cậu ta đã bị những người dân trong thôn này trói đem đi rồi không?
Vệ Lăng Lam kiểm tra lại hồi ức một chút, nhớ tới tên thanh niên gây cho cô ấn tượng không mấy tốt lắm, nhíu mày nói:
- Có khả năng. Mọi người ở đây chờ, tôi đến nhà Lỗ Quý xem xem...
Dự cảm về nguy hiểm của cô cũng không hề phát tác, với sự trợ giúp của một số đạo cụ đặc biệt, cô cũng xem dự đoán được mục tiêu của lệ quỷ không phải là những vị khách bên ngoài.
Điền Hữu Vinh và những người khác ở trong đại hội đường này đợi an toàn hơn nhiều so với ở trong nhà.
Đang lúc Vệ Lăng Lam định đến nhà Lỗ Quý để xác minh xem trưởng thôn rốt cuộc muốn làm gì,
Một bóng người mặc áo mưa đen xuất hiện bên ngoài cổng Đại hội đường trong ánh sáng thấp thoáng của sấm chớp.
Sau khi đào xong ngôi mộ, Lý Ngang đã tháo tạm cột đèn ở ven đường, đặt ở cạnh cổng của đại hội đường.
Không để ý tới những ánh mắt kinh ngạc của các vị khách, bước thẳng vào nhà và đến chỗ hai cỗ thi thể.
Hắn vén tấm vải trắng phủ lên thi thể, xé toạc phần áo phía trên của người chết bằng bàn tay đang đeo găng tay cao su, để lộ ra những vết sẹo sọc dài được khâu thô ráp trên ngực của xác chết.
Lý Ngang thô bạo xé toạc vết thương của xác chết trong ánh mắt đờ đẫn của Điền Hữu Vinh, đưa tay luồn vào trong tìm kiếm, và không xờ thấy trái tim bên trong thi thể.
Tim của họ đều bị moi mất rồi.
Đùng.
Lý Ngang rút bàn tay ra, rung nhẹ máu thịt trên tay, bình tĩnh gật đầu với Điền Hữu Vinh:
- Ồ, chào buổi tối.
Điền Hữu Vinh hít một hơi thật sâu và cố gắng bình tĩnh lại:
- Cậu là ai.
Lý Ngang đứng dậy, sắc mặt nghiêm lại, trầm giọng nói:
- Bảo vệ tính mạng và tài sản của nhân dân, bảo vệ bí mật quan trọng, đề phòng các thế lực xấu, tôi là thành viên thuộc tổ chức đặc biệt do những người lính mạnh nhất tạo thành - cựu huấn luyện viên Long Tổ. Ông có thể gọi tôi là Long Nhã Nhân.
Con mẹ nó Long Tổ, thần mẹ nó Long Nhã Nhân.
Nếu không phải Điền Hữu Vinh lúc rảnh rỗi đã đọc rất nhiều tiểu thuyết trên mạng về binh vua, e rằng ông ta sẽ thực sự tin vào điều đó.
- Tóm lại.
Lý Ngang trở mặt giống như kịch Xuyên, từ vẻ mặt nghiêm túc nhanh chóng chuyển sang biểu cảm lười biếng nhàn hạ:
- Các vị ở đây đợi trước đi, tôi đến nhà trưởng thôn một chuyến, xem có thể cho bọn họ chút ấm áp gì không.
Nói xong, Lý Ngang bước thẳng ra khỏi đại hội đường, nhẹ nhàng nhấc cột đèn đường lên, tiện tay khua vài cái rồi chạy như bay về phía nhà trưởng thôn Lỗ Quý.
Vệ Lăng Lam còn chưa đi ra khỏi cửa, nhìn bóng lưng Lý Ngang nhanh chóng biến mất trong màn mưa, cảm nhận cơn gió mạnh thổi qua khi ngọn đèn đường được nhấc bổng lên, thân thể có chút cứng ngắc.
Thanh niên xã hội dáng vẻ lưu manh này hoá ra lại là một người chơi ...
Hơn nữa xét theo trình độ dễ dàng vung ngọn đèn đường lên, thì đẳng cấp của hắn chắc chắn không thấp, riêng sức mạnh và độ nhanh nhẹn của hắn đã vượt xa Vệ Lăng Lam hiện tại.
Cô nhớ lại những hình ảnh thấp kém, xốc nổi, làm dáng mà Lý Ngang biểu hiện mấy hôm nay, lưng cô không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Cô hoàn toàn không nhận thấy sự khác thường của Lý Ngang!
Có thể gọi đó là lớp ngụy trang ẩn nấp hoàn hảo! Đây chính là.... phong cách làm việc của Đại lão sao?
Vệ Lăng Lam thở ra một hơi và quay đầu nhìn những người đang hoang mang không biết làm sao.
Lưỡng lự hồi lâu, vẫn đi theo lộ trình của Lý Ngang và chạy về phía nhà trưởng thôn Lỗ Quý.
Trực giác của Vệ Lăng Lam cho cô biết rằng Lý Ngang sẽ không đe dọa đến an toàn tính mạng của cô, thậm chí ở bên cạnh Lý Ngang sẽ càng an toàn hơn.
Điều kiện tiên quyết rằng có thể đảm bảo an toàn cho chính mình, xem cách thao tác của Đại lão và tận hưởng trải nghiệm bay mượt mà như lụa, cớ sao mà không làm.
Vào lúc này, trong nhà của trưởng thôn Lỗ Quý đã đứng đầy thôn dân.
Mọi người xúm lại một chỗ, có chút sợ hãi nhìn Lỗ Mậu Tài dẫn đầu mấy thanh niên trai tráng, dùng tấm ván gỗ đóng đinh bịt kín cửa của biệt thự.
Mưa rơi không to không nhỏ, gió tạnh dần,
Ánh sáng của sấm sét thỉnh thoảng loé lên từ xa, xuyên qua các khe hở của tấm ván cửa sổ, chiếu những bóng người lên tường trong đại sảnh.
Lộp bộp lộp bộp.
Tiếng thở rõ ràng mà ngột ngạt vang lên ngoài cửa,
Một con gì đó giống như con tắc kè, trèo lên tường căn nhà, đi loanh quanh.
Nó đang tìm kiếm, tìm kiếm những sơ hở trong căn phòng này.
Tùng.
Nó dùng thân đập mạnh vào cửa sổ đại sảnh của biệt thự, một vết nứt giống như lưới xuất hiện trên tấm kính, trong khoảnh khắc sụp đổ vỡ vụn.
Các mảnh kính vỡ tung tóe bắn vào dân làng, tạo ra những tiếng la hét.
Nước mưa rơi tưới đổ vào người nó, khói dày đặc bốc lên, nhưng dường như không cảm thấy đau, cười tàn nhẫn mà không ra tiếng,
Nó vặn vẹo cơ thể kỳ lạ như một con nhện, cố gắng trèo vào cửa sổ.
Tuy nhiên, trong bức tường của biệt thự, lại hiện ra những pháp ấn phù văn màu xanh, làm cho bàn tay đang thò vào trong tường của nó bị bỏng nặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận