Người Chơi Hung Mãnh

Chương 302: Mài răng hút máu

Vương Phong Niên sửng sốt một hồi lâu, mới nhịn xuống được dục vọng mãnh liệt muốn phỉ nhổ, nhức cả trứng lỗ nhị gật gật đầu.
Tiểu tử này, quả nhiên không phải là người bình thường.
Đúng lúc này đồ ăn trong bếp cũng đã làm xong, Tưởng Hân Uyển và Vương Tùng San bưng từng món lên bàn ăn, gọi hai người lại ăn.
Bầu không khí trong bữa ăn này coi như không tệ, lúc Lý Ngang bình thường, hắn không chỉ hiểu biết mà còn có thể nói về thiên văn địa lý, các giai thoại, phong nguyệt cổ xưa.
Hơn nữa hắn còn cực kỳ hài hước thú vị, khá là biết cách dỗ cho người ta vui vẻ, là một kho báu khiến các cô, các thím luôn yêu thích.
Nếu hắn kiêm luôn chức Ngưu Lang thì trong vài phút đã trở thành Ngưu Lang kim bài trong hội sở, tiền lương hàng tháng hàng trăm vạn không phải là mơ.
Nói chuyện một hồi, đôi tai đã được điều chỉnh thính lực, rõ ràng nghe được tiếng giày cao gót của phụ nữ “lộp cộp lộp cộp” trên hành lang truyền tới.
Sau đó là âm thanh mở khóa cửa, mở cửa phòng, trong phòng lại truyền đến tiếng chó sủa có chút khác lạ.
Một lúc sau, cửa phòng lại mở, người phụ nữ đi giày cao gót rời khỏi phòng, đi thang máy xuống tầng dưới rời đi.
Về nhà lấy đồ gì đó sao?
Lý Ngang nhấp một ngụm coca, giả vờ lơ đãng hỏi:
- Đúng rồi dì ơi, phòng đối diện hình như có hàng xóm mới chuyển đến đúng không ạ, cháu thấy khóa cửa hình như đã được thay rồi.
Nói đến chuyện này, Tưởng Hân Uyển nhịn không được thở dài:
- Sau khi chuyện đó xảy ra, con gái Phương Ny của họ từ nước ngoài trở về lo liệu hậu sự cho cha mẹ,
- Cô ấy ở nước ngoài lâu rồi, mà cũng không muốn giữ lại căn phòng này, nên bán giá thấp cho bạn học trước kia, hình như…cô giá nhỏ họ Thang thì phải?
- Nghe hàng xóm nói, hình như làm người mẫu, ở cùng với bạn thân.
Bà nghĩ tới điều gì, từ trên ghế đứng lên, lấy hai dải giấy dán lại với nhau bằng băng keo trong suốt nhiều màu sắc trên giá của vách ngăn rỗng.
Trên tờ giấy có một ít chữ viết, trông rất sạch sẽ xinh đẹp.
- Xin chào! Tôi là chủ nhà của phòng 2084 vừa mới chuyển tới vào thứ bảy tuần này, con chó của chúng tôi có thể chưa thích ứng được vì vừa chuyển đến, gần đây mỗi ngày đều không ngừng kêu ầm ĩ,
Đặc biệt là buổi tối,
Bởi vì tôi và bạn thân của tôi thường xuyên trực đêm không ở nhà, thằng nhóc đó sủa còn hăng hơn ban ngày,
Vì vậy gây thêm người phiền toái cho ngài,
- Chúng tôi sợ đến nhà trực tiếp xin lỗi sẽ làm cho ngài càng cảm thấy nặng nề hơn nên chúng ta viết lá thư này để bày tỏ lười xin lỗi, chúng tôi sẽ để nó thích nghi với môi trường mới càng sớm càng tốt và xin lỗi ngài một lần nữa vì những điều không vui đã mang đến cho ngài trong khoảng thời gian này.
Trên tờ giấy khác cũng viết một số nội dung tương tự như vậy.
- Xin chào, tôi tên là Mao Mao, năm nay tôi một tuổi.
- Tôi từng là một con chó hoang, tôi mất gia đình từ khi còn nhỏ, trong một sự việc ngoài ý muốn tôi đã mất một con mắt, có thể gặp được chủ nhân bây giờ tôi cảm thấy rất may mắn,
- Gần đây vừa chuyển tới nơi này, có chút chưa kịp thích ứng được, hi vọng có thể có được sự thông cảm của ngài, tôi sẽ mau chóng thích ứng với hoàn cảnh sống.
- Kẻ chuyên gây tai họa Mao Mao, kính dâng.
Tưởng Hân Uyển gãi gãi đầu, hơi xúc động nói:
- Một cô gái cực kỳ dịu dàng, trẻ tuổi xinh đẹp, còn rất lễ phép, thấu tình đạt lý…
- Đúng ạ.
Lý Ngang cười gật đầu, đáy lòng có chút để tâm.
Tiếng chó sủa vừa rồi…không bình thường lắm.
Lý Ngang âm thầm hạ quyết tâm, đợi đến tối qua nhà hàng xóm mới của Vương Tùng San để điều tra một chút.
Đing đing đing !
Tiếng chuông điện thoại di động của Vương Phong Niên vang lên, ông áy náy nhìn vợ gật đầu, đứng dậy đi đến thư phòng nghe điện thoại.
- Alo.
- Mọi người tìm được thông tin về người tình nghi đăng ký ở bệnh viện rồi sao?
- Hắn ở Đông Phàm tiểu khu Vạn Vanh sao? Phái người đi bắt rồi chứ? Đồng nghiệp ở hiện trường nói như thế nào?
- Chết rồi sao? Sao lại chết chứ.
- Toàn thân mất nước, các bộ phận suy kiệt, tử vong ít nhất là bảy ngày rồi sao…
- Điều này không thể nào, vụ án mới xảy ra hai ngày trước, không phải chiều hôm đó nghi phạm đã đến bệnh viện khâu vết thương sao?
- Loại chuyện này…
- Được rồi, cậu đi thông báo cho những người kia, tôi đến ngay.
Một lát sau, sắc mặt Vương Phong Niên u ám đi ra, không nói lười nào, cầm lấy bộ đồng phục móc trên mắc áo.
Tưởng Hân Uyển nhìn thấy dáng vẻ của chồng, cau mày lại, có chút lo âu nói:
- Lại có công việc rồi à?
- Ừm, tình huống tương đối đặc thù.
Vương Phong Niên nhìn Lý Ngang, do dự một chút nhưng vẫn không nói gì,
Chỉ là nói với vợ một câu đêm nay khả năng sẽ về muộn, trực tiếp đi ra ngoài.
Sau khi ông ấy rời đi, bầu không khí trong phòng khách trở nên yên tĩnh, đúng lúc cơm cũng đã ăn gần xong rồi, Lý Ngang xung phong nhận việc cùng Vương Tùng San đi vào phòng bếp thu dọn bát đũa.
Sau khi thu thập xong, hắn tạm biệt mẹ con Vương Tùng San, đi vào trong hành lang.
Lý Ngang giả vờ như buộc dây giày, che camera giám sát, để Sài đại tiểu thư từ bên trong thoát ra, xuyên vào mặt đất, sang nhà hàng xóm kiểm tra tình hình bên trong.
Gâu gâu gâu… tiếng chó sủa lại lần nữa vang lên, nghe tràn đầy cảnh giác.
Mấy giây qua đi, Sài đại tiểu thư từ trong mặt đất bê tông chui ra, lần nữa bám vào lên người Lý Ngang.
Lý Ngang vừa bấm nút thang máy vừa nói thầm trong lòng:
- Tình hình trong phòng có gì đặc biệt không?
Sài đại tiểu thư sắc mặt có chút kỳ lạ, cô hít sâu một hơi nói:
- Trong góc phòng khách, có một cái chuồng chó.
- Bên trong có một người đàn ông trung niên khoác da chó.
Đing đông.
Cửa thang máy mở, một cô gái xinh đẹp mặc bộ váy màu xanh nhạt, đeo kính râm, tô son môi và đeo một chiếc túi xuất hiện trước mặt Lý Ngang.
Trên mặt cô như gió xuân ấm áp thổi vào mặt, cô bước ra khỏi thang máy đi ngang qua Lý Ngang, hương thơm tươi mát tao nhã, đi thẳng đến phòng 2084.
Sau khi mở cửa, nói với người đàn ông da chó ở góc phòng khách:
- Mao mao nhanh xem đi, mẹ mua đồ ăn con thích nhất này.
Ánh mắt Lý Ngang lập tức trở nên lạnh lẽo, lời nhắc nhở của hệ thống vang lên bên tai hắn.
[Nhiệm vụ phát động điều kiện đã thỏa mãn].
[Loại nhiệm vụ: Nhiệm vụ cơ bản, hợp tác cùng đoàn đội].
[Tên nhiệm vụ: Mài răng hút máu].
[Mục tiêu nhiệm vụ giai đoạn đầu: Đi đến Đông Phàm tiểu khu Vạn Vanh thành phố ân, điều tra nguyên nhân cái chết của Hạ Tuấn Cường].
[Giới hạn thời gian nhiệm vụ: 2 giờ].
[Phần thưởng nhiệm vụ 1 là 100 điểm Kinh nghiệm].
[Phần thưởng nhiệm vụ 2 là 100 G-coin].
[Hình phạt nhiệm vụ thất bại: Không].
[Chấp nhận hoặc Từ chối].
Bạn cần đăng nhập để bình luận