Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1304: Thức tỉnh

Mãi đến nhiều năm sau, khi trở thành sơn chủ của Giới Luật đường, hắn mới biết tất cả… huynh trưởng của hắn sớm đã trở thành một trong vô số sợi gân treo trên tường địa lao.
Có thể là vì hổ thẹn, có thể là vì lạnh lùng, Giới Luật đường trước giờ chưa từng đặt tên cho những sợi gân này, cho nên ngay cả hắn cũng không sợi gân nào thuộc về huynh trưởng.
Đan Thần Tử vô thức siết chặt nắm tay.
“Ba trăm năm trước, Thiên Ma dị vực xâm lược quy mô lớn, thiết giáp chiến thuyền che khuất bầu trời, nơi nào chúng đi qua, lửa nóng đốt núi nung biển, sinh linh tuyệt tích, đất đai màu mỡ trở nên hoang tàn, chỉ còn lại Ma Quỳ - một loại động vật bán thực vật do Thiên Ma thả xuống có khả năng không ngừng sinh sôi nảy nở, cắn nuốt linh khí.”
Thư sinh đứng bên cạnh Đan Thần Tử thở dài thườn thượt, khẽ nói: “Vương triều nhân gian sụp đổ, hai trăm sơn môn dốc sức phản kích lại Thiên Ma, cuối cùng chỉ còn lại ba tông phái là Thư viện, Ly Vi Sơn và Tịnh Niệm trốn thoát được. Ba vị chưởng giáo đã thỏa thuận với Ma môn, Yêu thú và Hải dân, dùng ngàn vạn sinh linh làm vật dẫn, cùng lúc khởi động Phong Thiên trận pháp ở năm châu, lúc này mới có thể đóng cửa, tạm thời đẩy lùi Thiên Ma.
Mấy chục năm sau, các nơi thu nhận dân chúng, xây dựng các điểm định cư. Sau đó, bọn họ dựa vào Phong Thiên trận pháp để triệu hồi màn đêm vĩnh hằng.
Ngoại trừ những điểm định cư có đèn chong ra, những nơi khác đều chìm vào bóng tối giá lạnh. Cuối cùng Ma Quỳ điên cuồng sinh trưởng được Thiên Ma chôn giấu trong đất cũng hoàn toàn bị áp chế.”
Thư sinh trẻ tuổi kia khựng lại chốc lát, rồi tiếp tục nói: “Màn đêm vĩnh hằng kéo dài hai trăm năm, cuộc sống khổ cực của phàm nhân và cuộc chiến giữa tu sĩ với Ma Quỳ cũng kéo dài hai trăm năm.”
Hắn đưa mắt nhìn người chơi Trái Đất ngồi trên mặt đất, sau đó lại liên tiếp thở dài, lẩm bẩm nói:
“Thiên Ma ngoại vực tạo ra Ma Quỳ có thể quay trở lại bất cứ lúc nào, chỉ có sống sót trước, kẻ sống sót mới có tư cách nghĩ đến nhân nghĩa đạo đức…”
“Chẳng bao lâu nữa sẽ kết thúc.”
Giọng điệu của Đan Thần Tử vô cùng bình tĩnh, “Đợi đến khi tầng trên của Thế Giới Thất Lạc sụp đổ, nghiền nát những tu sĩ ngoại vực còn sống sót, những kẻ bị chúng ta bắt giữ này sẽ tự động nhận được phần thưởng… chỉ cần khống chế bọn chúng, giao nộp phần thưởng, chúng ta có thể lấy được số cửa đó, cuối cùng kết thúc tất cả những điều này.”
Người dân chết đói chết rét trong màn đêm vĩnh hằng, huynh trưởng mang theo ước mơ hoài bão bị giam cầm trong địa lao lột da rút gân, đồng môn bị Ma Quỳ ăn tươi nuốt sống, sơn chủ Giới Luật đường của Ly Vi Sơn không chịu được sự cắn rứt lương tâm mà lựa chọn bị đày ra tiền tuyến…Vô số gương mặt hoặc quen thuộc hoặc xa lạ hiện lên từ sâu thẳm trong ký ức.
Đan Thần Tử chậm rãi nới lỏng nắm tay siết chặt, nhịp tim cũng dần bình tĩnh lại. Bọn họ chỉ muốn sống sót, không liên quan gì đến nhân nghĩa đạo đức.
Ầm!
Tiếng nổ không khí truyền tới từ nơi cách đó không xa. Đan Thần Tử quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con hồ ly tên là “Thanh Khâu” nhảy ra từ hư không, trong tay cầm một chiếc chìa khóa to gần bằng người nó. Chiếc chìa khóa thứ ba, cũng là chiếc cuối cùng để mở ra cánh cửa thoát hiểm. Hoang Sư đứng dậy khỏi mặt đất, trịnh trọng gật đầu với Thanh Khâu, nói:
“Bắt đầu đi.”
Con hồ ly nhỏ đưa chiếc chìa khóa cho một người mặc áo bào xám của giáo đoàn Hải dân. Kẻ này trịnh trọng giơ cao chiếc chìa khóa lên, rồi chầm chậm cắm nó vào lỗ khóa cuối cùng trên cảnh cửa thoát hiểm. Cạch. Chìa khóa được cắm vào phát ra âm thanh lanh lảnh. Bên mép của cánh cửa thoát hiểm hình tròn chợt lóe sáng. Cánh cửa thoát hiểm không biết đã im lặng bao lâu nay từ từ chia thành sáu cánh, trượt ra ngoài mà không hề phát ra bất kỳ âm thanh kẽo kẹt nào do gỉ sét. Không gian phía bên dưới cánh cửa thoát hiểm tối đen như mực, dường như có thể nuốt chửng ánh sáng, lờ mờ phát ra khí tức quỷ dị không nói lên lời. Tu sĩ và đám Yêu thú đưa mắt nhìn nhau, do dự không dám đi xuống thăm dò. Đột nhiên, một bóng đen chợt bắn ra từ không gian tối tăm bên dưới cánh cửa, dùng tốc độ cực kỳ nhanh tóm lấy người mặc áo bào xám đứng ở gần nhất, lặng yên không một tiếng động kéo vào người đó vào trong bóng tối. Những người chơi dị vực đứng xung quanh cánh cửa thoát hiểm đều toát mồ hôi lạnh, đồng loạt lùi về phía sau. Thế nhưng bọn họ còn chưa kịp thảo luận xem mới nãy rốt cuộc là thứ gì thì cả không gian đã đột nhiên chấn động. Một âm thanh trầm thấp kéo dài, không hề giống bất kỳ loài động vật nào, vang vọng khắp các tầng của Thế Giới Thất Lạc. Có thứ gì đó, thức tỉnh rồi.“.
Thức tỉnh nhanh vậy sao…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận