Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1444: Vòng tay

Trên thực tế, cách làm của ta đã được tính là phương pháp vô cùng nhẹ nhàng trong lĩnh vực tâm lý học ứng dụng rồi. Nếu như những bậc phụ huynh kia sẵn lòng để cho ta sử dụng những loại thuốc phù hợp tiêu chuẩn, ta còn có thể làm tốt hơn nữa. Ví dụ như ở giai đoạn học sinh, ta sẽ dùng thuốc để trị liệu, kết hợp điều trị với tư vấn tâm lý, uốn nắn một số học sinh nhìn qua thì bình thường nhưng thật ra lại khiếm khuyết nhân cách mãnh liệt và các bệnh tâm lý khác của thanh thiếu niên.”
“Này này này? Ngươi có chắc là ‘khiếm khuyết nhân cách mãnh liệt và các bệnh tâm lý khác của thanh thiếu niên’ không phải là đang nói chính bản thân ngươi đấy chứ?”
Vương Tùng San đau đầu đỡ trán, ở chung với hắn quá lâu khiến nàng có thể thông qua lời nói và biểu cảm của hắn để phân biệt được rõ ràng lời nói nào của Lý Ngang là giả ngu đợi bị ăn chửi, còn lời nói nào là thản nhiên để lộ ra sự thật.
“Ta ổn lắm, để bảo đảm tâm sinh lý của bản thân mình luôn khỏe mạnh thì mỗi tháng ta sẽ tự giác đi làm kiểm tra sức khoẻ. Ta còn sẽ tán gẫu, oẳn tù tì hay đánh bài poker với mình trong gương nữa.”
Lý Ngang thuận miệng nói:
“Mấy ngày trước còn có mấy cơ sở giáo dục dạy thêm ở thành phố Ân cũng như ở những nơi khác liên hệ với ta, mời ta đến đó dạy thêm cho giáo viên dạy thêm của bọn họ vào ngày nghỉ, tiền lương tính theo phút.”
“Chà, vậy ngươi có đồng ý đi không ?”
“Đương nhiên là ta không đồng ý đi rồi, “.
Lý Ngang nhún vai nói: “Ta ở thành phố Ân làm việc cho mình, tới bên kia nhận lương làm gì, không phải là thành đi làm công cho người ta sao ?”
Vương Tùng San lập tức bĩu môi nói: “Làm công thì có gì không tốt, ga la mừng xuân năm nay nhất định sẽ có những tiết mục tiểu phẩm như kiểu ‘làm công là linh hồn của người làm công’, ‘chào buổi sáng, người làm công’, ‘xông về phía trước trên đường làm giàu, ta không làm công ai làm công’.”
“Ngươi là đạo diễn các tiết mục biểu diễn cuối năm đấy à?”
Lý Ngang khoanh tay trước ngực, “Thêm tiểu phẩm như phân biệt thành thị nông thôn, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, mùa xuân trở về nhà, sinh hai ba đứa, cuối cùng là nhìn ra cái lớn từ cái nhỏ, cả nhà vui vẻ hòa thuận, đoàn viên sum họp trong tiếng nhạc trữ tình du dương.
Ừm, tưởng tượng ra hình ảnh đó thôi là ta đã bắt đầu cười rồi.”
“Phụt!”
“Vương Tùng San thè lưỡi, “Đúng rồi, bọn ta đã đăng ký tham gia thực tập tại Cục Đặc Sự, ngươi có đi không.”
Lý Ngang nhướng mày, “Bọn ta?”
Vương Tùng San nói ra tên mấy người bạn thân của nàng, “Cùng khóa chúng ta có nhiều bạn học đến Cục Đặc Sự đăng ký tham gia, cũng không biết đến lúc đó có sàng lọc loại bớt một số người hay không.
Dù sao ngày nghỉ cũng rảnh rỗi, chi bằng tới Cục Đặc Sự thực tập, trải chút sự đời, hơn nữa còn nhận được một khoản tiền lương không thấp.
Ngươi có đi không?”
“Ta... nói sau đi, dù sao cũng chưa hết hạn ngày đăng ký.”
Lý Ngang gãi đầu, hắn thực sự không muốn có bất cứ quan hệ gì với Cục Đặc Sự trong thế giới thực.“À, đúng rồi.”
Lý Ngang lấy một chiếc hộp nhỏ có chất liệu giấy khá cứng ra từ trong đáy cặp sách, “cộp” một tiếng nhẹ nhàng đặt lên bàn.
“Đây là cái gì?”
Vương Tùng San cầm lấy cái hộp giống như hộp quà tặng đó lên, đặt xuống dưới gầm bàn rồi lắc lắc, sau đó hơi nhi ngờ nhìn Lý Ngang rồi nói: “Không phải là móng tay gãy mà ngươi giữ lại rồi cho vào trong lọ thủy tinh đấy chứ?”
“Ngươi nghĩ cái gì thế.”
Lý Ngang bất đắc dĩ nói:
“Ngươi mở ra xem thử đi.”
“Vẻ mặt này của ngươi, cực kỳ đáng nghi...”Vương Tùng San nheo mắt, nghi ngờ mở hộp ra, “Hả? Đây là...”Bên trong hộp là một chiếc vòng tay mảnh đã được gia công vô cùng tinh xảo, phần kim loại của chiếc vòng có hình dạng dải Mobius, hai bên dải Mobius là hai sợi dây bạc.
“Vòng tay?”
“Ừm.”Lý Ngang chống cằm, khóe mắt liếc nhìn chiếc vòng tay dưới mặt bàn Vương Tùng San, nói: “Ta dạy thêm cho một học sinh có phụ huynh là nhà thiết kế trang sức, hơn nữa còn có một studio riêng. Kết quả thi lần này của đứa nhỏ kia khá tốt, phụ huynh kiên trì muốn đưa phong bì cho ta, ta không muốn nhận, hắn lại gửi ta một phần quà nhỏ do studio của bọn họ thiết kế. Cũng chính là chiếc vòng này đây.”
“Hả? Có đắt không thế.”
Vương Tùng San đóng nắp hộp lại, híp mắt, ngả người ra sau, “Đợi đã, vô công bất thụ lộc, ngươi đột nhiên muốn tặng ta món quà này làm ta hoang mang lắm đó.”
“Ngươi nghĩ gì vậy, ta trả tiền đồ ăn vặt lúc trước cho ngươi thôi mà.”
Lý Ngang vuốt mũi, “Ngươi không phát hiện ra hồi ngươi còn học tiểu học và trung học, đồ ăn vặt ngươi giấu ở bên trong ngăn bàn lúc nào cũng biến mất một cách khó hiểu hả?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận