Người Chơi Hung Mãnh

Chương 966: Phi thuyền

Đến lúc này, rốt cuộc Shameimaru cũng phản ứng lại, chịu trách nhiệm làm phóng viên trực tiếp, nâng camera và microphone lên, chạy đến trước mặt Satoshi, vội vàng nói:
- Khụ khụ, Satoshi tiên sinh, xin hỏi cậu có cảm tưởng gì sau khi đạt được thắng lợi trong trận tranh tài này?
Cậu có cảm thấy hợp tác với người chơi khác đến cuối cùng giành được chức vị quán quân thì có phù hợp với đạo đức hay không?
Cậu có lo lắng hành vi này sẽ bị uỷ ban trọng tài thi đấu cho là vi phạm quy định hay không?
Cậu có muốn nói gì với những người đang xem ti vi hay không?
Shameimaru Aya không hổ là phóng viên chuyên nghiệp, hỏi liên thanh không cần nghỉ những vấn đề trọng tâm, khiến cho Satoshi há hốc mồm không biết nên trả lời vấn đề nào cho tốt.
Cùng lúc đó, đường đua phía sau cũng có khá nhiều những chiếc xe lơ lửng lái đến.
Bên ngoài những chiếc xe kia đều phủ một lớp logo của đài truyền hình, tòa báo, đài phát thanh, có vẻ như đã chạy đến, một vẻ chuẩn bị phỏng vấn người đạt giải quán quân trong trận tranh tài.
Ở cuối đường đua đẫm máu chỉ có vạch đích, không có khán giả và nhân viên sự kiện đứng chào đón, có thể là do sợ thấy cảnh các tuyển thủ dự thi sẽ đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, để AOE không rõ tạo thành thương vong không cần thiết.
Trong nháy mắt, Satoshi lập tức bị nhân viên sự kiện thi đấu và phóng viên tác nghiệp vây quanh. Lý Ngang thấy vậy cũng không phật ý, lấy được Pokeball lập tức rút lui về sau, tạo không gian cho nhà vô địch của những tay đua.
Ông.
Âm thanh đột nhiên vang lên trong không trung, vang lên tít trời cao.
Một chiếc phi thuyền khổng lồ sơn hai màu đỏ vàng, phía trước vẽ hình răng nanh sắc nhọn, từ trong đám mây trắng xóa từ từ hạ xuống, mở ra một khoảng trống trên đám mây.
Tàu bay Kirov, thứ vũ khí cuối cùng gieo rắc chết chóc chốn nhân gian.
Tàu bay kia có hình thể khổng lồ không thể tưởng tượng được mang theo sự uy hiếp khủng khiếp, đặc biệt là cái bóng to lớn bao trùm lấy tất cả mọi người ở bên dưới.
Rất rõ ràng, người có thể điều khiển cái phi thuyền độc nhất vô nhị này, chỉ có thể là hai vị lãnh tụ của trung tâm thành phố này.
Bốn người chơi vô thức nheo mắt lại, bọn họ nhìn thấy dưới gầm phi thuyền đang lơ lửng, dọc theo bốn thanh kim loại dáng dài, tạo thành một cái trụ kim loại, phi thuyền lơ lửng chở theo hai cái hình dáng chậm rãi hạ xuống.
Yuri, Gandalf.
Trong nháy mắt các phóng viên đến tác nghiệp bỏ rơi tân quán quân Satoshi, nâng máy camera chạy thẳng đến chỗ hai người đứng trên bục kia.
Yuri và Gandalf mỉm cười phất tay nhìn mọi người ở dưới, chờ cho cái bục hạ xuống còn cách mặt đất khoảng năm mươi mét thì lập tức đẩy lan can bục, đi ra.
Bọn họ đương nhiên không bị rơi xuống đất mà chết, Gandalf cầm pháp trượng mặc áo choàng trắng của phù thủy hình như đang dùng một loại pháp thuật gì đó, tạo ra một cái cầu thang vô hình ở giữa không trung, làm lối đi xuống cho bọn họ, từ từ di chuyển đến chỗ đám đông.
- Chúc mừng cậu, Satoshi, cậu và đồng đội của cậu đã chứng minh được bản thân, vận dụng mưu kế, chiến thắng cường địch, đoạt được giải quán quân.
Gandalf đứng cách một khoảng, mỉm cười khen ngợi.
Nụ cười của hắn ấm áp mà hiền lành, âm thanh như tiếng chuông ngân, thân hình cao gầy nhưng khôi ngô tuấn tú, trên tay cầm pháp trượng bằng gỗ trông rất uy nghiêm, dù là mặc áo choàng trắng đơn giản thì cũng không có người nào dám coi hắn là ông già yếu đuối cả.
Gặp được người sáng lập ra thành phố trung tâm, trên mặt Satoshi không thể kiềm chế xuất hiện một chút vẻ kích động của một cậu nhóc thiếu niên, Satoshi vừa muốn nói đã lập tức ngây ngẩn cả người.
Không chỉ có mình Satoshi, Shameimaru Aya, phóng viên săn tin, nhân viên sự kiện thi đấu và tất cả mọi người dường như đều sững sờ tại chỗ.
Hai mắt mở to nhìn thẳng, mồm miệng đang há ra không thể khép lại.
Mồ hôi đang rơi cũng dừng lại trong không trung.
Bụi bặm trong không khí cũng lơ lửng bất động.
Thời gian, dừng lại.
Còi báo động trong lòng bốn người chơi réo lên inh ỏi, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy, những nhân vật trò chơi kia bị đứng im tại chỗ, thời gian ngừng lại.
Bốn người vô thức cùng nhau ấn mở nhật ký, lập tức muốn click vào lập tức rời khỏi , để cho bản thân nhanh chóng thoát khỏi chốn phức tạp này.
Nhưng mà một giây sau, lời nói thốt ra từ trong miệng Gandalf phun ra lại làm cho bọn họ càng cảm thấy được sự nguy hiểm.
Vị pháp sư Bán Thần áo khoác trắng này chậm rãi xoay người lại, như cười như không nhìn bốn người chơi, từ tốn nói:
- Cũng chúc mừng các ngươi, những vị khách dị giới.
Hoặc nên nói là.
Người chơi.
! ! !
Sự ớn lạnh như thể một thùng nước đá đổ đầy băng đá vạn năm dội xuống đỉnh đầu nhóm khách tới dị giới. Bọn họ đã lường trước rất nhiều tình huống, nghĩ trước nên làm thế nào để nịnh nọt lấy lòng, giả ngu giấu dốt, thương lượng đàm phán để giành được lợi ích tối đa cho chính mình, cho tổ chức đứng sau trong khoảng thời gian ba phút này. Nhưng bọn họ không thể nào ngờ được rằng sẽ nghe được thuật ngữ “Người chơi” từ trong miệng một nhân vật ở thế giới dữ liệu, từ một thổ dân ở dị giới này. Cảm giác này như thể bị người lột áo giáp xuống, vạch trần bí mật chôn giấu ở nơi sâu nhất dưới đáy lòng ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận