Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1523: Đá (3)

Hoenheim: ‘Cá nhân ta giữ quan điểm bảo thủ. Bọn họ là những người bảo vệ núi thánh, việc ra tay với bọn họ có thể sẽ kích hoạt cơ chế gì đó, chẳng hạn như thu hút sấm sét trên bầu trời. Hơn nữa, dựa theo kinh nghiệm chiến lược trước đây, chúng ta cũng không thể sử dụng phương pháp “che giấu và lừa gạt” để lừa dối qua ải.’.
Đinh Chân Tự:
‘Lừa dối qua ải?’.
Hoenheim:
‘Tức là cố ý né tránh lộ trình chiến lược mà hệ thống đã vạch ra, dựa theo mô tả nhiệm vụ, hoàn thành mục tiêu ở mức độ thấp nhất. Chẳng hạn như nhiệm vụ bây giờ của chúng ta là “giết chết ma thú, hoàn thành ủy thác của trưởng làng chủng tộc người bảo vệ, lấy được chìa khóa vào núi thánh”, chúng ta có thể tới ngục tối giết bừa một con ma thú có thực lực tương đối yếu, lừa gạt hoặc dùng bạo lực để uy hiếp trưởng làng rằng đã hoàn thành ủy thác, lấy được chìa khóa. Trên mặt chữ, chúng ta đã hoàn thành yêu cầu nhiệm vụ, thế nhưng trên hành động thực tế… một số hành vi gian lận có thể làm tăng độ khó của nhiệm vụ.’.
Chơi chữ là một phần quan trọng của Trò Chơi Giết Chóc, không thích thì đừng chơi.
Hệ thống không chỉ thiết lập chơi chữ để dụ người chơi, mà người chơi cũng có thể lợi dụng sơ hở trên mặt chữ để giở trò, đôi khi giở trò mánh khóe cũng là một phần của mắt xích chiến lược, thế nhưng bây giờ tất cả mọi người đang thực hiện một nhiệm vụ có độ khó dành cho nhóm người chơi top đầu, không có lý do gì để mạo hiểm bỏ gần tìm xa.
Nhóm người chơi nhanh chóng thảo luận xong và đưa ra quyết định trong liên kết tinh thần, Hoenheim đứng dậy trước rồi nói với trưởng làng:
“Có thể. Là người hành hương, bọn ta không có lý do gì để từ chối thử thách này.
Thế nhưng trước đó, bọn ta muốn biết hình dạng của viên đá ở cổng núi thánh.”
Trưởng làng sửng sốt:
“Hả?”
“Bọn ta phải lấy viên đá về để sửa chữa cánh cổng, đúng không?”
Hoenheim bình tĩnh nói:
“Giả sử cuối cùng bọn ta cũng tìm được con ‘ma thú khổng lồ toàn thân bao phủ trong bóng tối’, vả lại còn giết chết nó, thế nhưng nếu nó sống trong một đống đổ nát đâu đâu cũng là đá thì sao? Nếu như bọn ta biết được đặc điểm cụ thể có thể nhận dạng được của viên đá trên núi thánh, mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn.”
“Ồ ồ, cũng đúng.”
Trưởng làng đứng dậy, đi sang phòng bên cạnh, một lúc sau lấy ra một cuộn giấy màu ố vàng ít nhất đã mấy chục năm tuổi, trong đó có vẻ một viên đá. Viên đá kia có hình dáng thuôn dài, màu trắng tinh, ở giữa có hoa văn phức tạp trông giống như một đám mây.
Trưởng làng nói:
“Viên đá của cánh cổng trên núi thánh không thể bị đập vỡ, hơn nữa nó cũng sẽ phát ra ánh sáng yếu ớt trong môi trường tối tăm. Nếu như không bị nhét vào một góc nào đó thì chắc chắn các ngươi có thể tìm thấy nó.”
Hoenheim nghiêm túc quan sát rồi nhận lấy cuộn giấy từ tay trưởng làng, “Việc không nên chậm trễ, bây giờ bọn ta sẽ xuất phát.”
Trưởng làng đang xoa hai bàn tay bỗng khựng lại,
“Nhanh như vậy?”
“Hoàn thành thử thách càng sớm, bọn ta cũng có thể tới hành hương càng sớm.”
Hoenheim nở nụ cười, không giải thích rằng giới hạn thời gian nhiệm vụ của giai đoạn này là 18 tiếng đồng hồ.
Rất có khả năng phạm vi của ngục tối cực kỳ rộng lớn, hoặc là con ma thú kia không hề ở trong ngục tối hướng tây bắc, mà là ở trong một khu khác.
Người chơi cần phải một quãng đường xa thì mới có thể theo dõi và khóa được vị trí của nó.
“Ồ ồ, à, vậy thì chúc các vị dũng sĩ thuận buồm xuôi gió.”
Trong lời nói của trưởng làng nhiều lần ngập ngừng, ánh mắt lập lòe, muốn nói nhưng lại thôi.
“Sao vậy?”
Lý Ngang hỏi:
“Ngươi có gì cần giúp thì cứ nói thẳng, bọn ta rất sẵn lòng giúp đỡ người khác.”
“Không, không có gì.”
Cuối cùng trưởng làng vẫn nuốt lời nói trong cổ họng xuống, không nói thêm gì, chỉ đứng trước cửa đưa mắt tiễn người chơi đi về phía đầu làng. Sau khi người chơi rời khỏi thôn làng, toàn bộ ngôi làng lại một lần nữa được bao phủ bởi lớp ngụy trang quang học, hòa mình vào khung cảnh những tảng đá bình thường dưới chân núi.“.
Chúng ta đi thôi. Lần này hệ thống đưa ra giới hạn thời gian là mười tám tiếng đồng hồ, nếu như không tìm thấy con ma thú kia ở ngục tối hướng tây bắc hoặc là không có viên đá nào, chúng ta sẽ phải tìm kiếm trên diện rộng một lần nữa.”
Hoenheim thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía ngôi làng, bình tĩnh nói.
Lần này có phương hướng và mục tiêu rõ ràng, tốc độ của mọi người bỗng chốc nhanh hẳn.
Đinh Chân Tự điều khiển cơ giáp Quỳ Ngưu mở chế độ ròng rọc, đi đầu kéo theo những người ngồi trên xe trượt tuyết. Trên đường đi gió rít gào, những người khác vẫn tiếp tục thảo luận chủ đề vừa rồi trong liên kết tinh thần, mà ngoài thuật liên kết tâm linh tập thể ra, Lý Ngang còn tạo ra một liên kết tinh thần khác, kết nối với Liễu Vô Đãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận