Người Chơi Hung Mãnh

Chương 738: Lát cắt

Các chi tiết của "Cây ăn quả nhân sâm" được giấu trong khe hở dưới sàn nhà từ trước trong nháy mắt đã được kích hoạt, điên cuồng sinh trưởng, vây quanh Lý Ngang thành một quả cầu lớn bằng gỗ, bao vây hắn ở bên trong, ngăn chặn sự công kích của nhóm đề kỵ.
Không những vậy, các chi tiết của cây còn kéo dài một đường, nhồi cho đại sảnh trốn trơn rộng lớn trở thành một bụi cây xanh um tươi tốt.
Lá cây màu xanh biếc phồn vinh tươi tốt, che khuất tầm mắt của đám đề kỵ, ngăn cản bước tiến của họ.
Chỉ có đồng tử của Ngư Khánh Thu co rụt lại, xuyên qua khe hở cành lá, thấy có một cụm cành khác, kéo dài về phía cái lồng sắt tường thụy ở trung tâm đại sảnh.
Keng.
Không ai thấy rõ Ngư Khánh Thu rút kiếm như thế nào.
Hắn đứng tại chỗ, mũi kiếm dài trong tay nghiêng nghiêng chỉ xuống mặt đất.
Giữa không trung của đại sảnh, không hiểu sao bay lên vô số bụi cây cành lá, lộn xộn rơi xuống đất.
Kiếm khí mềm mại của thanh kiếm vậy mà có thể lột bỏ hết hơn một nửa bụi cây trong đại sảnh, dọn sạch tầm nhìn.
Nhóm đề kỵ nhìn thấy, bụi cây còn sót lại có tiết diện rất tròn, dường như được dọn dẹp lại cắt tỉa, hoàn mỹ không hề sứt nẻ.
Mà ở phía sau lùm cây, quả cầu gỗ bao vây Lý Ngang, cùng với lồng sắt, dưới sự lôi kéo các dây nhánh cây, chìm vào trong đường hầm dài được mở ra bởi thần lực đầm lầy và vũ khí đào đất sinh học.
- Đuổi theo!
Ngư Khánh Thu gầm nhẹ một tiếng, lại vung trường kiếm, kiếm khí màu xanh nhạt cắt hết bụi cây hầu như không gì.
Nhóm đề kỵ bên người hắn đều lao xuống đường hầm, dùng đủ mọi cách, ý đồ ngăn Lý Ngang lại trước khi hắn hoàn toàn biến mất.
Ầm!
Tường ngoài của vương phủ đột ngột bị nổ tung ra, đất đá văng khắp nơi, vụn gỗ bay tứ tung.
Mấy bóng người tập kích đến khe hở của tường ngoài vừa nổ tung, mặt không hề biến sắc, cầm theo binh khí, động tác nhịp nhàng, như là cùng từ một khuôn mẫu đúc ra.
Gương mặt của những người này, quân lính của Tây Hán và Võ Đức Vệ đã không thể quen thuộc hơn.
Bọn họ đều là yêu nhân của Bạch Liên bị truy nã nổi danh trên bảng, chỉ cần một người đi ra, đều cần đến một nhóm đề kỵ cùng chung sức mới có thể bắt được.
Mà hiện tại, bọn họ có khoảng mười một người...
Sao lại thế này?! Những người này chẳng phải nên chịu sự giám sát của Tây Tập Sự Hán sao? Không hiểu nổi sao lại xuất hiện ở ngoài tường vương phủ?
Trong lòng nhóm đề kỵ nghi ngờ khó hiểu, nhưng kinh nghiệm chém giết từ trước đến nay đã làm cho bản năng của cơ thể đi trước lý trí.
Họ lấy ra từ bên hông một lát cắt màu bạc to bằng bàn tay, nhẹ nhàng rung lên, mở rộng ra thành một tấm chắn hình tròn rộng đủ một người.
Nó được làm lõm trong rãnh ở mặt sau của cổ tay trái để tạo thành một tấm chắn cầm tay.
Tay trái cầm tấm chắn, tay phải cầm đao, tập hợp thành chiến trận, đánh về phía đám yêu nhân Bạch Liên.
Binh khí lẫn lộn, tiếng kim loại va vào nhau, tiếng hô giết rung trời, hai bên lao vào đánh giết nhau.
- Lệ giáo úy cản bọn họ lại, ta đi truy kích tường thụy!
Ngư Khánh Thu hô một tiếng về phía giáo úy tiêu diệt ma giáo của Võ Đức Vệ - Lệ Ngọc Sơn, trường kiếm trong tay đẩy lùi ba tên yêu nhân Bạch Liên đang vây kín, đơn độc một mình nhảy vào đường hầm.
Quân thủ hạ Tây Hán của hắn muốn đuổi theo cấp trên, lại lập tức bị đám người Bạch Liên giáo đang xông lên liều chết cuốn lấy, chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn Ngư Khánh Thu biến mất dưới đống bùn đất.
Mãi đến khi bắt đầu giao chiến với đám người Bạch Liên giáo, quân đề kỵ mới mơ hồ phát hiện ra điều bất thường.
Thực lực của nhóm yêu nhân Bạch Liên giáo trước mặt quả thật rất mạnh mẽ, mỗi một kích đều có thể vỡ bia nứt đá, đánh bay đề kỵ.
Ngoài ra, còn phối hợp cực kỳ ăn ý, nhìn thì như là đơn độc chiến đấu, như thật ra là mờ mờ ảo ảo làm thành trận thế, cùng tiến cùng lùi, làm cho nhóm đề kỵ không thể tìm ra sơ hở để chia rẽ và tấn công.
Nhưng mà, bọn họ dường như cũng không thi triển thuật pháp?
Chỉ biết múa may binh khí, dựa vào cường điệu hóa cậy mạnh đá chọi với đá, cho dù trong tài liệu có miêu tả một số tinh anh của Bạch Liên tinh thông thuật pháp, nhưng cũng chỉ cầm binh khí chém tới tấp.
Dù sao vẫn cảm thấy... Có chỗ nào đó không hợp lý...
- Một lũ vô dụng!
Lệ Ngọc Sơn thấy đám đề kỵ đánh mãi chưa xong, lập tức quát một tiếng lớn, thoáng uốn gối, sàn nhà bằng gỗ dưới chân bị nghiền nát vụn.
Thân hình cao lớn lực lưỡng nhảy lên như bị điện giật, múi đao lóe lên một tia lạnh lẽo nhanh chóng chém vào cổ của một tên trong Bạch Liên giáo.
Một đao chém xuống, đầu của một yêu nhân Bạch Liên giáo kia không có chút biểu cảm gì bay lên trời, trong thoáng chốc rơi xuống đất.
Nếu như bình thường, tất nhiên sẽ có đề kỵ thầm tán dương một đao sắc bén mau lẹ này của Lệ Ngọc Sơn, thậm chí lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
Nhưng hiện tại, cả chiến trường chỉ có một mảnh tĩnh lặng.
Cùng lúc này những yêu nhân Bạch Liên giáo kia cũng dừng động tác tấn công.
Ánh mắt mọi người đều nhìn đến nơi cái đầu kia rơi xuống.
Trên đầu tất cả vẫn bình thường, ngoại trừ việc trên mặt cắt của cổ, không hề có một giọt máu nào chảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận