Người Chơi Hung Mãnh

Chương 582: Ký ức hiện về

Vương Tùng San cau mày miêu tả,
- Trên núi có rất nhiều sương mù, không có bóng dáng người nào, cũng không có phát ra âm thanh, khi đó tôi cảm thấy có chút sợ hãi, liền gọi ba mẹ của tôi và tên của cậu,
- Nhưng tôi không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
- Trong cơn sợ hãi, tôi nghe thấy một âm thanh đặc biệt rõ ràng của chiêng và trống từ dưới núi,
- Nó giống như trong những bộ phim cổ trang, khi có đại nhân vật nào đó sắp đi ra ngoài sẽ vang lên âm thanh đó.
- Tôi vội trốn đi, leo ra sau con dốc nhỏ ở phía trên bậc thềm, nấp vào bụi cỏ nhìn ra bên ngoài.
- Tôi đã nhìn thấy một nhóm trẻ nhỏ mặc quần áo sặc sỡ, xếp thành một hàng dài,
- Có cả bé trai và bé gái, đứa lớn hơn năm sáu tuổi, đứa nhỏ mới hai ba tuổi.
- Những đứa trẻ nhỏ hơn đều nằm trên lưng của những đứa trẻ năm hoặc sáu tuổi.
- Bọn chúng gõ chiêng, đánh trống, thổi kèn.
- Hỗn loạn vây xung quanh một chiếc kiệu giống như là xe hoa, phía trên cỗ kiệu có một quả cầu màu đen có hình dạng giống như hoa sen, đi lên trên núi.
- Chúng vừa đi, vừa dùng một giọng nói rất ngây thơ để nói gì đó như là sinh nam đại vương.
- Chợt có cơn gió âm lãnh từ bên đám trẻ thổi tới, tôi sợ quá liền co mình vào bụi cỏ.
- Nhưng không ngờ, đám trẻ đó đột nhiên dừng lại và nhìn về phía tôi, trên mặt chúng nở một nụ cười vô cùng kỳ quái.
- Ở đây còn một cái.
- Bọn chúng nói như vậy xong, bỏ lại chiêng trống kèn trên tay và chạy về phía sườn núi chỗ tôi.
- Sau đó, tôi tỉnh dậy.
Nói đến đây, Vương Tùng San dường như cũng bị nỗi sợ hãi chất chứa trong trí nhớ xúc động, vô ý thức rùng mình một cái,
- Giấc mơ đó rất thực, trông không giống một giấc mơ chút nào.
- Đến bây giờ tôi vẫn có thể nhớ lại giấc mơ đó, mùi thực vật trên những bậc thang trên đường núi, không khí ẩm ướt, mùi trái cây và dưa thối trong thùng rác, còn cả cảm giác khi nằm trên cỏ cao, da ngứa ngáy khi bị lá cào xước. .
Lý Ngang không vội bình luận, nghe theo lời kể của Vương Tùng San, dường như hắn nhớ tới người bên kia hình như đã nói giấc mộng này cho hắn từ rất lâu rồi ...
Chuyện gì đang xảy ra?
Lý Ngang rất chắc chắn, hiện giờ đầu óc mình rất tỉnh táo,
Suốt ngày hôm nay, cũng không cảm thấy có hiện tượng bất thường nào là bị xâm chiếm tâm lý.
Hắn yên lặng trong lòng âm thầm hỏi thăm Sài đại tiểu thư,
Bên kia cũng khẳng định rằng từ sáng đến giờ cô ấy không hề quan sát thấy điều kỳ lạ nào.
Mấy ngày gần đây, Lý Ngang chỉ lấy ra Vực sâu ma kính trong hộp nuôi thú cưng tự động để làm một số thí nghiệm lên giun và côn trùng.
Trong quá trình sử dụng hắn cũng cực kỳ cẩn thận, tất cả đều thông qua thao túng côn trùng để chạm vào gương, chứ không có tự tay chạm qua tấm gương.
Sau khi sử dụng xong, cũng sẽ tỉ mỉ cẩn thận quan sát trạng thái.
Đồng thời lấy ra một số bài thi kiểm tra thần trí, để kiểm tra xem đầu óc của mình có tỉnh táo hay không.
Chắc là vấn đề không phải là [ Vực sâu ma kính].
Vậy thì, những câu chuyện kỳ lạ đô thị đang được cư dân mạng lưu truyền hiện nay lại trùng khớp với những giấc mơ kỳ lạ mà Vương Tùng San đột nhiên nhớ lại.
Đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên,
Hiểu lầm về những ký ức mơ hồ,
Hay là nói, đó là một sự kiện bất thường?
Lý Ngang tay phải xoay điện thoại, tay trái đầu ngón tay gõ lên bàn, không có nói ra bất kì ý kiến gì.
Vương Tùng San cho rằng Lý Ngang không tin mình, vội vàng nói thêm:
- Cậu tin tôi đi, sáng hôm đó sau khi tôi nói cho cậu biết tôi có một giấc mộng kỳ quái,
- Cậu còn cười nhạo tôi, nói rằng tôi nên đợi thêm một thời gian nữa, đợi cậu cưỡi mây thất thải bay từ trên trời xuống cứu tôi.
- Sau khi trực nhật xong lúc nghỉ giữa giờ, cậu vẫn còn nói với tôi chuyện cậu sẽ trở thành một nhà khoa học mà.
Nói cái gì mà, trên lý thuyết, miễn là sức của một người đủ mạnh, có thể tự dùng cánh tay của mình bay lên.
- Chỉ cần cung phản xạ đủ dài, sẽ có thể sau khi ăn một bao potassium đến năm mươi năm sau mới chết.
- Chỉ cần tốc độ đủ nhanh, chạy vòng quanh cây là có thể chạm được vào hoa cúc của mình.
- Chỉ cần cái rắm đủ lớn, có thể đạt tới tốc độ vũ trụ số một, bay vào quỹ đạo Địa Cầu, trở thành một vệ tinh nhân tạo ...
- Được rồi, tôi tin, tôi tin cậu.
Lý Ngang cười cắt ngang lời tự sự của Vương Tùng San,
- Chỉ là một giấc mơ mà thôi, không có chuyện gì đâu.
Nói như vậy, nhưng Sài đại tiểu thư thấy rõ hai tay của Lý Ngang lặng lẽ giấu ở dưới bàn, che đi lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.
Mỗi lời Vương Tùng San nói, ký ức mơ hồ về buổi sáng hôm đó của Lý Ngang càng trở nên chân thực và rõ ràng hơn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chuyện này không bình thường.
Trước khi Vương Tùng San kể lại, trí nhớ ngày đó của Lý Ngang về cơ bản là con số không.
Nhưng sau khi nghe lời kể lại, những ký ức ngày ấy lại hiện rõ trong tâm trí Lý Ngang.
Hắn nhớ rõ hôm đó chắc là mùa thu, Vương Tùng San đeo một chiếc kẹp tóc hình con bướm màu hồng, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh cổ cao ở bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác trắng, khi trực nhật cùng Lý Ngang, trên người cô còn có một mùi sữa tắm hương sữa bò rất dễ chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận