Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1519: Thử thách (2)

Đinh Chân Tự: ‘Mới nãy xảy ra chuyện gì vậy? Kiểm dịch đủ điều kiện là sao? Sao mà trên đỉnh đầu chúng ta cũng có ký hiệu đó?’.
Lý Ngang:
‘Kiểu chữ của ký hiệu mà ta nhìn thấy là tiếng Trung.’.
Liễu Vô Đãi: ‘Ta cũng là tiếng Trung.’.
David:
‘Kiểu chữ ta mà nhìn thấy lại là tiếng Anh. Ừm… xem ra bản thân cụm từ kia chắc hẳn là ngôn ngữ bản địa của dị thế giới, nhưng nó đã được hệ thống phiên dịch thành loại ngôn ngữ quen thuộc với người chơi. Xét từ ‘chứng nhận dũng sĩ’ sẽ tự động được cấp sau khi đi vào núi thánh mà trưởng làng đề cập tới, có lẽ thế giới bên ngoài phạm vi núi thánh tồn tại một loại bệnh dịch nào đó, sau khi người tới từ bên ngoài đi vào khu rừng sẽ tự động kiểm tra xem bọn họ có biểu hiện lây nhiễm hay không, chỉ sau khi xác nhận không bị lây nhiễm thì mới có thể đi vào bên trong núi thánh.’.
Hoenheim nói:
‘Những trang bị cũ hỏng trong thôn làng có lẽ đều do cư dân bản địa chế tạo, pháp thuật kiểm tra của ta cho thấy ít nhất chúng cũng có tuổi thọ trên năm mươi năm. Điều này rất kỳ lạ, thông thường mà nói, cây công nghệ của một thế giới bản địa chỉ có hai nhánh, bởi vì sức tập trung của một nền văn minh luôn là hữu hạn, nếu như đã có nguồn năng lượng ma pháp sạch sẽ và hiệu quả, không một ai sẽ quay lại nghiên cứu động cơ hơi nước hiệu suất thấp cả. Trừ khi diện tích lãnh thổ của thế giới này cực kỳ rộng lớn, các lục địa không liên kết với nhau, hoặc là…’.
Umberlee:
‘Hoặc là chủ sở hữu của những trang bị này cũng giống như chúng ta, từ trên trời rơi xuống.’.
Cuộc đối thoại trong liên kết tinh thần đột nhiên dừng lại một cách khó hiểu, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Umberlee, khiến nàng gãi má theo bản năng,
“Làm sao vậy?”
“Không có gì.”
David lúng túng ho một cái.
Kể từ khi bước vào thế giới kịch bản, Umberlee không nói gì nhiều, lúc nào cũng đứng một góc ngắm phong cảnh, khiến người ta cho rằng nàng thật sự không thích suy nghĩ nhiều hệt như trong lời đồn đại, những vấn đề mà nàng có thể dùng loan đao để giải quyết thì tuyệt đối sẽ không động não.
David tiếp tục nói trong liên kết tinh thần: ‘Ngoài ra còn có một khả năng khác. Trước đây, siêu phàm giả của thế giới khác, bao gồm cả người chơi, đều đã từng tiến vào kịch bản này, trang bị đạo cụ trên người bọn họ bị bỏ lại nơi này, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng bọn họ đã chết, được cư dân bản địa ở đây nhặt về, đồng thời phát triển cây công nghệ ở các khu vực khác nhau bằng cách phân tích công nghệ…’‘Ờm…’Đinh Chân Tự chợt cắt ngang:
‘Mọi người không lo lắng thôn làng này là nhà trọ giết người cướp của à? Tức là chuyên gài bẫy nhà thám hiểm, cuỗm mất trang bị các kiểu trên người bọn họ ấy.’.
Lý Ngang nhìn hắn một cách kỳ lạ: ‘Không có gì đáng lo cả. Nếu như thôn làng này là đồi Thập Tự, chuyên giết nhà mạo hiểm, thế thì tại sao những thứ từng được các dũng sĩ trong quá khứ sử dụng lại treo khắp nơi? Làm như vậy quá rõ ràng. Huống chi trong tất cả các trò chơi thể loại RPG, dũng sĩ mới là phe cực kỳ hung ác, nắm quyền chủ động. Nhẹ thì trắng trợn đột nhập trộm cắp, vơ vét tất cả hoa quả, rau, vàng, gà, vịt, ngan, ngỗng, sau đó dùng cái danh mỹ miều là “gom góp tiền tài để đánh bại ma vương”.
Nặng thì ngang ngược hiếp đáp, chèn ép dân thường, phá bỏ nhà dân để làm vật liệu xây dựng, lôi kéo trai tráng lừa gạt dân làng gia nhập đội ngũ, sau đó cuỗm hết trang bị của bọn họ rồi đá về làng. Chúng ta cũng chẳng phải là người tốt, sợ cái gì.
’Sao mà cái câu “ta không phải là người tốt” của ngươi nghe có vẻ là đương nhiên quá vậy!
Đinh Chân Tự không nói lên lời, đặc biệt là sau khi nhìn thấy vẻ mặt đã đúng là như vậy của những người khác, hắn không biết nên phản bác lại thế nào.
Đợi đã, chẳng lẽ ta là người duy nhất có lương tâm ở đây sao? Tất cả mọi người thản nhiên trò chuyện trong liên kết tinh thần, ánh mắt của bọn họ lướt đến đâu, người dân trong làng đều tò mò song vẫn sợ hãi trở về nhà đóng cửa lại.
Trưởng làng dẫn nhóm người chơi tới nhà hắn, gọi gia nhân bưng trà nước lên rồi châm lửa lò. Căn phòng nhanh chóng ấm lên, trưởng làng ngồi trên ghế nhìn nhóm người chơi im lặng, ngượng ngùng vỗ đùi,
“Các vị dũng sĩ từ đâu tới? Từ công quốc Rosa đúng không?”
Hoenheim mỉm cười, hỏi:
“Tại sao lại nói như vậy?”
“Bởi vì kiểu dáng của bộ giáp mà các vị dũng sĩ đang mặc rất giống với bộ giáp trợ lực độc trưng của công quốc Rosa.”
Trưởng làng cười ha ha, nói: “Ông nội của ông nội ta rất may mắn gặp được một dũng sĩ mặc áo giáp trợ lực của công quốc Rosa, hơn nữa còn chụp chung với hắn một tấm ảnh, chính là tấm ảnh này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận