Người Chơi Hung Mãnh

Chương 593: Đâm Xe

Lý Ngang bỏ bài báo xuống, ánh mắt nhìn về chiếc xe van trở nên hơi khác thường.
- Cho nên,
Sài đại tiểu thư hít sâu một hơi, yếu ớt nói:
- Đây rốt cuộc là chuyện đã xảy ra trong thế giới hiện thực, hay là sự kiện dị thường vớ vẩn chưa từng xảy ra, tự xây dựng nên, căn cứ vào truyền thuyết đô thị giống với mộng cảnh Sinh Nam Vương…
Lý Ngang hờ hững nói:
- Có lẽ chuyện vừa rồi là một đoạn chỉ dẫn đơn giản ở cấp độ tân thủ.
- Chỉ dẫn tân thủ? Là sao?
- Nếu như tôi không hoàn thành cuộc trò chuyện với quái vật dưới giường, không đợi người đàn ông nấp trong tủ quần áo chủ động xuất hiện đã phát động công kích với Frank, như vậy thì kết cục chuyện xưa, chính là tôi và Frank chém giết lẫn nhau rồi.
Lý Ngang híp mắt.
- Chỉ có tìm ra quy luật, mới có thể sống sót trong sự kiện dị thường tại nơi đây…
Hắn đứng yên, suy tư trong chốc lát, gấp tờ báo lại thành mảnh nhỏ, sau khi bỏ vào túi quần áo, ngồi vào chiếc xe, vặn mở chìa khóa. Xe van khởi động, chùm sáng từ hai chiếc đèn chiếu sáng bóng tối phía trước.
- Vậy mà có thể lái được.
Lý Ngang có chút kinh hỉ kéo cửa xe.
- Ôi chao!
Sài đại tiểu thư hơi kinh ngạc,
- Muốn mở chiếc xe này ra sao… Cảm giác hơi là lạ, hơi sợ.
- Không ra là không ra. Ít nhất thì lái xe nhanh hơn là tự mình đi đường.
Lý Ngang không kiêng dè chút nào mà khởi động chiếc xe, lái về phía trước, thuận tiện chế giễu:
- Chỉ là chiếc xe mà một tên tội phạm bắt cóc đã dùng qua thôi mà, trước đây cô ngủ cùng thi thể ngâm trong bình thủy tinh đựng Formalin cả ngày cũng đâu thấy sợ hãi gì.
- Đó là do bầu không khí khác biệt! Tôi không sợ thi thể đã chết, nhưng tôi sợ thứ yêu ma quỷ quái khủng bố nhìn không thấy, sờ không được.
Lý Ngang lắc đầu, không để ý đến lời giải thích của Sài đại tiểu thư, tập trung lái xe.
Trên con đường thẳng tắp, u ám, một chiếc xe van cô độc chạy dọc theo phía bên phải.
- Thế giới thật sự rất nhỏ, chỉ cần quay người lại, là không biết sẽ gặp phải người nào. Thế giới thực sự rất lớn, như chuyện quay người lại, cũng không biết người nào đã biến mất giữa biển người mênh mông.
Bây giờ 12 giờ đúng tại thành phố Ân, xin trân trọng cám ơn mọi người đã chờ đợi chương trình của Đài phát thanh Nghệ thuật của thành phố Ân. Tôi là người chủ trì đêm nay, Hổ ca. Tiếp theo đây, sẽ mang đến cho mọi người một vài bài hát: “Yêu em anh sợ sao?” của Khương Dực Hoàn, “Sợ” do Tôn Diễm Tư, “Anh sợ” bởi Tiết Chi Khiêm, cuối cùng là “ Anh không sợ” được thể hiện bởi Phan Vỹ Bá. Hy vọng mọi người sẽ thích.
Lý Ngang ngồi trên ghế lái, một tay đặt lên vô-lăng lái xe, một tay tự mình bắt chước người dẫn chương trình đài phát thanh, vừa chân thành vừa thâm tình hát bài hát.
Sài đại tiểu thư ló đầu ra từ trước ngực hắn, nghe thấy Lý Ngang vẫn còn tâm trạng ca hát thì lập tức phồng má, bịt lỗ tai, im lặng rụt lại.
Không phải là do Lý Ngang quá nhàm chán, mà do xe này kể từ lúc khởi động đã ba tiếng đồng hồ rồi, dọc đường không xảy ra bất cứ chuyện gì đặc biệt, thậm chí xoay vô-lăng một cái cũng không cần, cứ như vậy thẳng tắp lái về phía trước, dường như con đường này vốn dĩ không có điểm cuối. Vì tính toán thời gian, duy trì sự tỉnh táo, phòng ngừa bản thân rơi vào ảo cảnh, Lý Ngang đã lấy máy ghi âm từ dao găm Thụy Sĩ ra, vừa phát thanh, vừa ghi âm.
Sau khi hát xong bốn bài hát, Lý Ngang tạm dừng trong chốc lát, tiếp tục nói:
- Các bạn có thích bốn bài hát vừa nãy không? Tiếp theo đây, sẽ lập tức mang đến cho mọi người mấy bài hát này. “Phụ nữ cần gì làm khó phụ nữ”, “Đàn ông cần gì làm khó bản thân mình”, “Phụ nữ không nên làm cho đàn ông quá mệt mỏi”, “Phụ nữ không nên làm đàn ông rơi lệ”, cùng với “Đàn ông không nên làm cho phụ nữ chảy nước mắt”…
Cuối cùng, Sài đại tiểu thư không nhịn được nữa, có phần sụp đổ chui ra, phàn nàn nói:
- A a a a! Tôi không chịu nổi. Bình thường anh ca hát cũng tạm được mà, sao hôm nay lại hát khó nghe thế hả?
Lý Ngang làm như chuyện đương nhiên nói:
- Bởi vì đây là chương trình văn nghệ trên đài phát thanh Nghệ thuật của thành phố Ân mà, đây là đặc sản của thành phố Ân đấy, không thể không nếm thử được.
Vẻ mặt Sài đại tiểu thư câm nín.
- Ha?
- Đài phát thanh Nghệ thuật của thành phố Ân là một đài phát thanh có bối cảnh lịch sử thâm hậu, là cội nguồn niềm vui cho quần chúng nhân dân.
Lý Ngang nhịn lại tính tình giải thích:
- Trước đây nhà đài này từng làm tiết mục ca hát giống như biểu diễn tài năng, chọn ra tiết mục xuất sắc, để cho dân chúng bình thường cũng có thể hát trên đài. Việc chọn tiết mục xuất sắc này hoàn toàn không có kịch bản, chân thật tuyệt đối. Nhưng mà do trình độ của tuyển thủ không đồng nhất, có một vài bài hát thật sự là, một lời khó nói hết, có thể nói là gào khóc thảm thiết. Có đôi khi có thể xảy ra mâu thuẫn với khách quý, ban giám khảo, tạo thành các sự cố trên đài.
Bởi vậy mới xuất hiện mỹ danh “Sân khấu lớn thành phố Ân, có bệnh thì bạn tới”.
Thật ra bản thân tôi rất thích tiết mục như vậy, khi còn bé mỗi ngày đều nghe. Nếu như không có trò chơi sát trường, có thể tôi sẽ nộp hồ sơ ứng tuyển để trở thành một MC dẫn chương trình chuyên nghiệp trên đài phát thanh rồi. Trở thành người dẫn chương trình trên sân khấu lớn, hoặc làm thành viên hòa giải người dân trong các tiết mục trên ti vi, chuyên môn giải quyết tranh chấp gia đình, hay xung đột với hàng xóm láng giềng. Niềm vui vô tận khi đấu với người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận