Người Chơi Hung Mãnh

Chương 665: Thổ phỉ

Vạn Lý Phong Đao trợn trắng mắt nói:
- Chúng ta tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút.
- Cho dù không thể trốn tránh ánh mắt của các thế lực địa phương đi nữa,
- Thì cũng phải cẩn thận với những người chơi đối địch có thể đang tồn tại.
- Được rồi.
Lý Ngang nhượng bộ,
- Vậy thì lược bớt phần trảm yêu trừ ma, bảo vệ kẻ yếu,
- Chỉ cần lục tung, tìm kiếm vật tư thôi.
Vạn Lý Phong Đao:
- Như vậy không phải hoàn toàn biến thành đầu trộm đuôi cướp hay sao?
Ánh mắt Lý Ngang có chút u sầu,
- Nói gì chăng nữa thì làm xong chuyến này, tôi sẽ phải rửa tay gác kiếm, về quê kết hôn nha, dù sao làm thổ phỉ thật sự không có tương lai.
- Không chỉ thừa nhận chính mình là thổ phỉ, mà còn là một cái thổ phỉ chết tiệt!
Lý Ngang cười xấu xa,
- Hừ, kẻ thù chỉ có một, tất cả mọi người cùng lên cho ta!
Vạn Lý Phong Đao mệt mỏi nói,
- Nói xong lời này đã hoàn toàn biến chất trở thành một tên lính tạp cá ướp muối bao vây nhân vật chính phái rồi!
- Như đã nói,
Lý Ngang nhanh chóng thu hồi cảm xúc, nghiêm mặt nói:
- Tầng thứ hai vẫn không sử dụng được thiết bị điện tử, lại không có cách nào chạy xe máy nhanh chóng lên đường.
- Trấn Châu Thành của nhóm người Trúc Học Dẫn cách nơi này tận 500 ki-lô-mét.
- Núi cao, đường xa, địa hình hiểm trở,
- Trừ khi sử dụng trang bị kỹ năng, nếu không chỉ có thể đến đó bằng cách đi bộ hoặc đi xe ngựa.
Hình Hà Sầu nhíu mày, đây quả thật là một vấn đề.
Là một người điều hành lực lượng Đặc nhiệm cơ động, trên người anh ta quả thật có một bộ trang bị dùng một lần, có thể dùng để nhanh chóng lên đường, nhưng mà chắc chắn không thể mang theo ba người còn lại.
Hình Hà Sầu nói:
- Trước tiên cứ xem thử Lữ Châu Thành đã, rồi chờ xem liệu có xuất hiện yếu tố bất thường nào mà Trúc Học Dân nói trước đó hay không, rồi hãy quyết định làm gì tiếp theo.
- Ừm.
Lý Ngang gật đầu,
Vì không được trò chơi sát tràng che giấu bề ngoài, nên những người chơi phải che đi những bộ quần áo quá khoa trương kỳ lạ, đồng thời chỉnh trang lại quần áo sao cho giống với cổ nhân.
Lý Ngang lấy trong ba lô ra sinh vật bản mẫu, nhét vào bên dưới áo khoác màu đỏ, sau khi chỉnh sửa xong khuôn mặt, mới cởi bỏ mũ trùm đầu và găng tay, chỉ khoác một chiếc áo choàng đi đêm màu đen.
So với lần trước ở chùa Cô Hàn, lúc này dáng vẻ của Lý Ngang lại thay đổi một lần nữa.
Vẫn là một thanh niên bình thường,
Những đặc điểm trên khuôn mặt bình thường, không có chút bất thường nào.
Nhưng hết lần này đến lần khác sự kết hợp của mắt, mũi, miệng, tai lại tạo cho người khác cảm giác mơ hồ,
Sau khi nhớ lại, vẫn không thể nhớ anh ta trông như thế nào.
- Tên đó lại không để lộ mặt thật của mình.
Vạn Lý Phong Đao trong lòng phỉ báng, nhưng lại không chửi ra miệng.
Bằng không, hắn thật sự lo lắng không biết đồng đội của mình lại làm ra cái việc ác thú vị gì, chỉnh thành cái hình thù gì kỳ quái, có khi lại chỉnh luôn thành Elder God cũng nên.
Lý Ngang thả ba con ong lính bay ra tuần tra, chờ bốn người chơi đều chỉnh xong trang phục, liền cùng nhau hướng về Lữ Châu Thành.
Trên núi, một đoàn lữ hành cỡ trung đang chậm rãi đi về phía trước.
Con ngựa kéo theo chiếc xe chở hàng bằng gỗ, bánh xe bằng gỗ cán qua bụi đất, để lại hai vệt bánh xe.
Thị vệ trung niên tên là Dương Nhị đang cưỡi ngựa nhìn chằm chằm vào trong rừng núi u ám, bàn tay có một vết sẹo dài vô thức sờ lên chuôi dao ngang thắt lưng.
Nếu là một năm yên bình, thì những người làm nghề tiêu sư bảo vệ đoàn lữ hành như bọn hắn, vẫn còn dễ làm một chút- phần lớn những tên lục lâm trộm cướp vẫn còn nói quy củ giang hồ, cùng với tiêu cục, và quan phủ có những quy tắc ngầm bất thành văn.
Những Tiêu sư gặp phải lục lâm “hảo hán”, sau khi báo danh xong, lại tặng thêm một phần lễ mọn, là có thể thông qua ải núi non hiểm trở bảo vệ chủ nhân cả người lẫn của đều an toàn.
Nhưng thế đạo khó khăn hỗn loạn, chính phủ bận dẹp loạn, không thể lo nổi bọn cướp ở vùng sâu xa xăm hiểm địa.
Tệ hơn nữa là, binh biến nổi lên bốn phía, lũ lụt, hạn hán và nạn châu chấu kéo dài không dứt, khiến một số lượng lớn lưu dân không còn nơi nào để đi.
Một số tên cướp nhân cơ hội tập hợp những người trẻ khỏe trong đám người lánh nạn, tụ tập trong rừng núi rít gào, phô trương thanh thế.
Những người này là những kẻ không tuân theo quy củ.
Dương Nhược chậm rãi thở ra một hơi, lờ mờ cảm giác được vết sẹo trên mu bàn tay lại bắt đầu run run nhói nhói.
Đột nhiên, hai bên núi sâu chợt vang lên tiếng cỏ cây bị dẫm nát , hàng chục bóng người từ trên núi đổ xuống.
Gặp phải thổ phỉ.
Những người quản sự trong thương đội, mã phu và người bán hàng rong sắc mặt trắng bệch, tay chân run rẩy.
Con ngựa kéo dường như cũng cảm thấy điều gì đó, bất an “Hí” lên một tiếng.
Dương Nhị biến sắc, nâng hai ngón tay lên thổi một tiếng bén nhọn.
Chín tên hộ vệ thương đội kia lập tức tháo cung tên trên lưng xuống, sắc mặt căng thẳng, cảnh giác nhìn hai bên sườn núi.
Địch tối ta sáng, những tên cướp ở hai bên núi chỉ cần phóng mấy đợt loạn tiễn là đã có thể dễ dàng giết chết những hộ vệ Tiêu sư không giáp này.
Lý do tại sao không phóng tên, có thể là do đối phương nhìn trúng những người cưỡi ngựa cao to kia mà thôi.
Dương Nhị ổn định tâm thần, lớn tiếng kêu lên:
- Không biết trên núi là vị hảo hán nào? Tại hạ là Lỗ Quận Úng Châu Bình Viễn của tiêu cục Xướng Hí, hôm nay ở nơi bảo địa này lần đầu gặp mặt các vị bằng hữu, trong lúc vội vã không thể làm lễ, vẫn xin huynh đệ cho ta chuẩn bị mấy ngày, ngày khác nhất định sẽ đem trọng lễ đến cửa núi tạ tội.
Phía trước xuất hiện mấy tên cường đạo cưỡi ngựa đi tới, đầu là một tên đàn ông lùn mập, khuôn mặt lấm la lấm lét, mặc áo giáp da rách rưới, trong tay cầm một con dao phay, cái trán cao và rộng, hàm răng thưa thớt lộn xộn, đôi mắt đỏ như máu lồi ra như mắt cá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận