Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1265: Đoản Diện (2)

Nhắc tới cũng là buồn cười, đổi về quá khứ, chắc chắn Thanh Hành Đăng sẽ tránh không kịp với cái người đáng sợ kia. Thà rằng mình rơi vào trong nhiệm vụ kịch bản giải đố suy luận chỉ có một người cướp đoạt tất cả sức mạnh, cũng không hy vọng gặp phải nàng. Nhưng lúc này khi thân hãm vòng vây, gần như gạo hết đạn sạch, Thanh Hành Đăng lại có hơi nhớ tới giọng nói của đối phương…Không xong, chẳng lẽ, mình cũng trúng thuật thức của nàng rồi? Trong lúc lòng Thanh Hành Đăng hẫng một cái, hoài nghi mình bị Sát Sinh Viện hạ chú. Trên trần của tầng hầm vang lên một tiếng nói xa lạ nhưng lại có vài phần quen thuộc:
“Mau mau mau, chúng ta vào trong tránh một chút.”
Đừng xuống đây! Trong này có người! Thanh Hành Đăng suýt nữa thì la những câu này thành tiếng, nàng vội vàng đánh mắt cho Hải Phường Chủ và Vũ Y Tâm Trung, hai đồng bạn lập tức hiểu ý. Hải Phường Chủ lấy ra Lang Nha Bổng cán dài, trên thân gậy quấn quanh từng vòng tảo biển và rêu màu xanh tím. Vũ Y Tâm Trung thì đưa tay đặt lên chuôi kiếm, đạp về trước nửa bước, thoáng khom người, bày ra thức mở đầu của Cư Hợp Trảm.
Soạt!
Cánh cửa sập kim loại của trần nhà tầng hầm bị người đẩy lên từ phía trên, tia sáng của đèn pin chiếu vào. Vút! Hải Phường Chủ chợt vung Lang Nha Bổng từ dưới lên trên, cuốn lên cuồng phong hung ác, đánh về nơi phát ra tia sáng.
Còn chưa tiếp xúc với trần nhà, đã bị một kim quang hình cầu đón lấy. Trên người đối phương rõ ràng mang theo đạo cụ loại phòng ngự, chặn lại một kích này.
Lang Nha Bổng và hộ thuẫn kim quang đụng nhau sinh ra sóng xung kích.
Ngọn nến trắng Thanh Hành Đăng đốt ở góc tường bị cuồng phong thổi trúng.
Ánh nến bỗng nhiên lập lòe lay động, nhìn như sẽ tắt bất cứ lúc nào.
“Đừng ra tay!”
Trong lòng Thanh Hành Đăng kinh sợ, vội vàng giơ tay ngăn hai đồng bạn lại.
Cùng lúc đó tiếng bước chân của thú máy lại gần lần nữa, mấy bóng người vây xung quanh cửa sập thấy tình huống khẩn cấp, không nói hai lời, nhảy vào trong tầng hầm, tiện tay đóng cửa sập lại.
Ánh nến chập chờn, hai bên đều thấy rõ lẫn nhau.“Là ngươi?”
“Là ngươi?!”Thanh Hành Đăng và Eva chỉ vào lẫn nhau, đáy mắt đều mang theo vẻ kinh ngạc. Hải Phường Chủ cầm Lang Nha Bổng, ánh mắt đảo qua” đảo lại giữa hai người, cùng Jean đồng thanh nói: “Hai người quen nhau. Eva thản nhiên nói:
“Miễn cưỡng.”
Thanh Hành Đăng hừ lạnh nói: “Không quen.”Người xuống tầng hầm, chính là bốn thiếu nữ phong trần mệt mỏi của tổ thứ bảy tiết mục “Trục Phong Giả”.
“Ha, đây không phải là mấy vị Nhật Đảo sao?”Bùi Ấu Chân nhướng mày lên, trong lúc mơ hồ dường như nhớ lại liên hệ giữa tổ thứ bảy và Thanh Hành Đăng. Khi tiết mục “Trục Phong Giả” mới bắt đầu và nhân viên chưa hoàn toàn quyết định, người hướng dẫn Alena của tổ thứ bảy mang theo Eva và Cư Thiên Phú đi Nhật Đảo.
Phối hợp với nhân viên của Cục điều tra sự vụ dị thường Nhật Đảo, cùng nhau giải quyết sự kiện dị thường.
Bản thân sự kiện dị thường thì đã được giải quyết tốt đẹp rồi, thế nhưng hình như Alena có tranh chấp gì đó với người chơi địa phương, ồn ào đến rất không thoải mái. Cuối cùng tiết mục kỳ đó cũng không thể phát sóng, bị niêm phong trong kho tài liệu của tổ tiết mục.“Hừ.”Thanh Hành Đăng hừ lạnh một tiếng, nhìn máy trinh trắc trống rỗng xuất hiện trong tầng hầm. Đoán chừng là hành động chủ động công kích của Hải Phường Chủ vừa rồi bị máy trinh trắc nhận định là có chiến đấu phát sinh.
Có nên ném mấy nàng ra thi đấu ở chỗ này không ta…Suy nghĩ hiện lên trong đầu, hai mắt Thanh Hành Đăng hơi nheo lại, nàng cũng không lo lắng đào thải hết bốn “minh tinh nhỏ” này trước ống kính tiếp sóng sẽ tạo ra hậu quả nghiêm trọng gì.
Tuy ở thế giới hiện thực mấy người Jean, Eva có lượng người hâm mộ đông đảo, đánh bại các nàng sẽ khiến vô số người chán ghét, tẩy chay và bất mãn.
Nhưng siêu phàm giả, đặc biệt là siêu phàm giả đỉnh cấp, có bao giờ cần để ý đến ánh mắt của người bình thường kia chứ.
Đào thải thì đào thải thôi…
“Muốn động thủ?”
Dường như Jean chú ý tới biểu cảm âm trầm bất định trên mặt Thanh Hành Đăng, nói nhanh:
“Có thể thôi, chẳng qua là nhìn trạng thái của các ngươi, có thể giết bọn ta ngay lập tức không? Nếu như không giết lập tức được, cái tầng hầm này sẽ bị phá hủy đấy, ở bên trên không biết có bao nhiêu thú máy nữa. Các ngươi còn có thể tìm một chỗ khác để tránh nạn, nghỉ ngơi và hồi phục trạng thái sao?”
Thanh Hành Đăng siết chặt quả đấm, ánh nến mờ ảo phía sau sáng lên, rồi lại tắt.
Cuối cùng, nàng vẫn thả lỏng nắm đấm, hừ lạnh một tiếng, tỏ ý bảo Hải Phường Chủ và Vũ Y Tâm Trung lùi lại cách ra một khoảng.
Muốn đánh, cũng phải chờ thú máy rời đi rồi lại đánh.
“Phù…”
Nina cầm vật thể có hình dạng điều khiển ti vi thấy thế cục bình thản xuống thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cũng cùng đồng bạn lùi về sau nửa bước.
Tầng ngầm chứa bảy người chơi lại lần nữa lâm vào sự yên tĩnh quỷ dị, chỉ có ánh nến vẫn còn đang hơi chập chờn.
Bốn thiếu nữ toàn thân dính đầy bụi bặm đơn giản sửa sang lại bề ngoài xốc xếch, uống ma dược bổ sung linh lực rồi thấp giọng thảo luận trạng thái của nhau.
“Này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận