Người Chơi Hung Mãnh

Chương 531: Tiên cá

May mắn thay tất cả mọi người có mặt ở đây đều không chú ý điểm này, cho dù là vợ của chấp chính quan là hội trưởng của hiệp hội chống kỳ thị ở thành Mari cũng không để ý lắm.
Peter nói liên miên lải nhải mãi, sắc mặt càng thêm hoảng sợ,.
Lý Ngang nghiêng người về phía trước, giọng điệu trầm thấp nghiêm túc nói:
- Đứng hoảng hốt, bây giờ anh đã ở thành Mari rồi, anh đã vô cùng an toàn rồi. Có chúng tôi ở đây, không có gì có thể tổn thương anh được cả.
Có lẽ lười an ủi của Lý Ngang có tác dụng, Peter đưa qua màn, cầm lấy cốc nước ở tủ đầu giường, uống ùng ục từng ngụm.
Một lúc sau mới tiếp tục nói:
- Sau khi tỉnh dây, tôi phát hiện mình đang nằm trên bờ cát ở đảo hoang, trên mặt biển có một chiếc thuyền cứu viện chạy về phía bên này.
- Không nhìn thấy người cá kia đâu nữa sao?
- Không có.
Peter lắc đầu:
- Trước khi tôi được cứu đi, còn đặc biệt nhìn thoáng qua bãi biển kia. Trên bờ biển chỉ có sỏi và nhưng phiến đã ngầm rắn chắc, cùng với cành cây và các loại rác rưởi bị cuốn trôi vào tới hải lưu.
- Cũng không phát hiện chất nhầy người cá đứng dậy.
- Như vậy sao.
Lý Ngang gật gật đầu, lật tài liệu trên tay, không lộ ra nhiều cảm xúc lắm.
Thời gian này, quả thật là có một truyền thuyết về nàng tiên cá, căn bản là được lưu truyền trong miệng của các thuyền viên vượt biển và trong các điển tích của một số tổ chức thần bí.
Không có tiêu bản thực thể, cũng không có thông tin chính xác của chính phủ, chỉ là truyền miệng mà thôi.
Người cá hay là Siren, là sinh vật thần bí nửa người nửa cá, thường xuyên xuất hiện trên các hòn đảo và rạn san hô hoặc xung quanh các con tàu đang đi lại giữa đại dương.
Tất cả những người chứng kiến đều kể lại các nàng tiên cá đều là nữ, có giọng hát thiên phú, ngoại hình quyến rũ, thường dùng tiếng ca để dụ hoặc các thủy thủ trong màn sương mù dày đặc để khiến tài thuyền va phải đá ngầm rồi đắm chìm, sau đó bọn họ rơi vào biển sâu và bị nuốt chửng.
Một số thủy thủ nói rằng họ đã thoát khỏi miệng nàng tiên cá nhưng khi tiến hành điều tra thì phát hiện nhưng thủy thủ này đều là những tên khoác lác ngu ngốc hoặc là những con sâu rượu, say rượu nên nói năng bậy bạ.
Lý Ngang lật tài liệu xem cũng không ngẩng đầu lên:
- Peter tiên sinh, những gì anh nói dường như không giống lắm những ghi chép của những người đã tận mắt chứng kiến nhỉ.
- Anh không tin tôi sao.
Sắc mặt Peter trầm xuống.
Lý Ngang mỉm cười:
- Cũng không phải là không tin, nhưng mà người cá kia cũng chỉ hôn anh mà thôi? Cũng không làm gì thêm nữa, ừm, hành vi thân thiết không phải sao?
- Giả sử nơi phát ra ánh mắt trên thuyền kia chính là người cá, cô ta ngưỡng mộ dung nhan của anh, trong lúc nguy cấp cứu anh một mạng.
- Như vậy là hai người cùng chung hoạn nạn trong vụ tai nạn trên biển, rất dễ dàng cọ xát tạo ra tia lửa tình yêu gì đó.
- Ọe.
Dường như là liên tưởng đến bức tranh đó, Peter nôn khan một tiếng, vội vàng che miệng lại, tức giận nói:
- Ngày hôm sau lúc tôi tỉnh lại, quần áo chỉ bị ướt mà thoi cũng không có dấu vết lộn xộn.
- Hơn nữa tôi cũng không cảm thấy con quái vật kia là một người ái mộ bình thường.
- Sau khi trở về vương quốc Ruen, tôi vẫn như cũ có thể cảm nhận được ánh mắt thăm dò âm u lạnh lẽo kia giống như giòi bọ chui trong xương.
- Hả?
Lý Ngang nhíu mày:
- Vẫn chưa dừng lại sao.
Peter lắc lắc đầu:
- Bất luận là tôi đi đâu, cũng không thoát khỏi sự dòm ngó đó, cho dù tôi ở trong nhà của mình, trên toàn tháp cao này cũng thường xuyên có thể cảm nhận được.
Điều này thú vị đấy.
Lý Ngang thích thú xoa xoa cằm, chấp chính quan ở thành Mari, trên thực tế chính là chủ thành không chỉ có địa vị xã hội cao mà cũng có thể điều động một lượng lớn lực lượng thần bí.
Trong tòa dinh thự này, có ít nhất năm người thi pháp, trong đó sức mạnh của ba người không dưới nữ vu lão Dorothy trong rừng rậm.
Một nhóm người thi pháp có quy mô như vậy, đừng nói là một người cá, đến đầu của Chimera khát máu tàn bạo cũng có thể dễ dàng lấy xuống.
Lý Ngang dùng đầu bút gõ vào đầu cuốn sách, tự lẩm bẩm một mình:
- Nàng tiên cá di chuyển thông qua một nguồn nước, nơi này cách con sông gần nhất cũng gần cả nghìn ki-lô-mét, các kênh nước ao hò nhỏ như thế cũng đã được tìm kiếm nhiều lần, thiết lập hàng rào bằng sắt, bố trí người tuần tra kiểm soát.
- Căn phòng bí mật này cũng có người bảo vệ cả trong lẫn ngoài.
- Theo lý mà nói thì không phải vậy chứ.
Nghe được lời của Lý Ngang, trên mặt Peter không hiểu là không được tin tưởng mà tức giận hay là không thể làm gì mà vẻ mặt đau khổ, khẽ nói:
- Quả nhiên…anh cũng tin tôi bị điên rồi sao?
- Có tôi, tôi đúng là may mắn như vậy, bị sóng biển cuốn đi, trôi nổi lưu lạc đến hải đảo.
- Người cá gì đó, sự dòm ngó gì đó, đều chỉ là giả tưởng tôi tự nghĩ ra.
- Nơi tôi nên đi chắc hẳn phải là bệnh viện tâm thần mới đúng.
Nhìn thấy dáng vẻ kinh hồn bạt vía của con trai, vơ của chấp chính quan là đau lòng nhất, theo bản năng chạy đến ôm lấy con trai của mình, kết quả là bị chồng giữ chặt cánh tay.
Từ lúc bắt đầu chấp chính quan vẫn luôn duy trì thái độ lạnh lùng, nhạy bén cảm nhận được vị tăng lữ Đông Phương này cũng không xem chuyện này nghiêm trọng như vậy.
Hoặc là hắn ta không biết chuyện này nặng nhẹ, ngu xuẩn xem thường uy nghiêm của chấp chính quan.
Hoặc là hắn ta thật sự có đủ tự tin để giải quết vấn đề này.
- Tóm lại chuyện đã qua tôi cũng hiểu được đại khái rồi, tôi nay anh có thể an tâm đi ngủ đi, tôi và các đồ đệ sẽ ở ngoài phòng chờ.
Lý Ngang “bang” một tiếng cất giấy bút, mỉm cười nói với Peter:
- Nếu như may mắn, có lẽ tối nay chúng tôi có thể nhìn thấy dung mạo thật sự của nàng tiên cá.
- Anh có cách gì rồi sao?
Khuôn mặt Peter đầy hưng phấn kéo tấm màn ra, vô cùng phấn khích dò hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận