Người Chơi Hung Mãnh

Chương 138: Nơi này có...

Đường kính viên đạn 11.43, xoáy dọc theo sáu khẩu bên tay phải, bay ra từ họng súng, và với sự hỗ trợ của một ống giảm thanh màu đen dày và dài, nó chỉ tạo ra một tiếng động nhẹ giống như tiếng vỗ tay.
Chíu chíu chíu...
Ba phát xuyên qua ba kẻ đứng gần tủ nhất, máu tươi loang lổ.
Tủ quần áo rất chật chội, rất khó để chứa nổi khẩu súng trường SCAR.
Mà khẩu súng lục chỉ có thể bắn ở tầm gần.
Đến cả Lý Ngang cũng không chắc có thể bắn chuẩn xác vào đầu hai kẻ đứng xa nhất với không gian chật chội và tầm nhắm hạn hẹp như thế này không.
Nếu bắn trúng áo chống đạn của chúng, thì sẽ mất đi thế chủ động trong chiến đấu.
Sau khi hai tên kia định thần lại được thì có thể sẽ dùng súng trường bắn điên cuồng vào tủ quần áo.
Ba tiếng súng vang lên, cơ thể ba tên kia khụy xuống, ngã xuống đất.
Hai người còn lại quay đầu lại, giương họng súng lên.
Nhưng Lý Ngang đã đồng thời dùng mu bàn tay trái đập mạnh vào cánh cửa tủ quần áo trong khi dùng tay trái bắn 3 phát súng.
Hắn nghiêng người sang một bên, tận dụng khoảng trống, nhanh chóng nhắm mục tiêu, nâng khẩu súng trường SCAR bằng tay phải, bắn chính xác vào đầu hai tên còn lại.
Bùm bùm.
Tiếng súng vang lên khắp phòng, viên đạn 7,62 li bắn thẳng vào sọ, một chất lỏng sền sệt không rõ màu đỏ và trắng bắn tung tóe lên tường.
Năm tên địch gần như ngã xuống đất cùng lúc.
Trong đó có một kẻ tay cứng ngắc, ngón tay còn thủ sẵn cò súng, cơ thể của hắn ngã ra sau, nhưng khẩu súng trên tay vẫn tự động bắn.
Những viên đạn để lại trên bức tường mấy cái lỗ.
Lý Ngang cúi đầu đợi cho đến khi khẩu súng trường không người lái ngừng bắn, sau đó đứng dậy và bước ra khỏi tủ quần áo.
Ở nơi đây vang lên tiếng súng nổ, chắc hẳn đã thu hút sự chú ý của bọn xã hội đen trên lầu và dưới lầu, và chúng có thể lao vào đây bất cứ lúc nào.
Phải lập tức rời đi.
Khi Lý Ngang chuẩn bị đi ra phòng khách, thì nghe được tiếng cửa "lạch cạch" từ phòng ngủ bên trái mở ra.
Hắn cúi đầu ngay lập tức, nghiêng người sang trái, nâng súng lên và nhắm vào cửa phòng ngủ.
- E hèm...
Một người phụ nữ trẻ tuổi Philippines với nước da ngăm đen, vô thức ậm ừ, loạng choạng bước ra khỏi phòng ngủ.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi màu xám cũ kĩ, dáng người thon gầy, gầy như que củi, mái tóc đỏ sẫm được uốn cong, đôi mắt trũng sâu và có quầng thâm đen.
Đường nét khuôn mặt khá ổn, nhưng làn da lại khá sần sùi, toàn là vết thâm, trên tay chân đầy các loại sẹo khác nhau.
Cô vịn bức tường đi ra, nhìn thấy xác chết chất đầy nhưng không hề kinh ngạc hay hoảng sợ, ngược lại còn mút ngón tay, loạng choạng dựa vào tường, ngồi xuống chậm rãi, nhìn Lý Ngang từ từ nở nụ cười ngây dại.
Một mùi lạ thoang thoảng bốc ra từ trong phòng ngủ, Lý Ngang chậm rãi đứng dậy liếc nhìn vào trong.
Khói mù lượn lờ ở bên trong, có thể nhìn thấy có vài người phụ nữ đang nằm ngổn ngang trên giường, mặc quần áo giống nhau, con ngươi đều bị giãn nở và đều đang trong trạng thái ngây dại, có người nhìn thấy Lý Ngang bước vào, còn vẫy tay cười hì hì, từ từ cởi quần áo của mình.
Có lẽ trước đây khi Tamar Riadi mua lại tòa nhà này, đã cho thuê nhà với giá cực rẻ để gạ gẫm người thuê, sử dụng những người thuê nhà như một lá chắn để quấy nhiễu các cuộc bắt giữ của nhà nước.
Những người sống ở đây, hoặc là tên nghiện.
Hoặc là những người không có tiền, đến bước đường cùng trở thành kẻ nghèo rớt mùng tơi, những người này có khả năng cao sẽ biến thành kẻ nghiện.
Thật đáng thương cũng đáng buồn.
Lý Ngang im lặng và cất súng lại.
Tòa nhà này có hình chữ "Phương", có tất cả mười tầng, năm tầng phía dưới cho người dân thuê, tầng sáu và tầng bảy là thuộc hạ của Tamar Riadi.
Tầng tám là nhà máy sản xuất đá, tầng chín là nhà kho, tầng mười là phòng trú ẩn cũng là nơi ở của Tamar Riadi.
Nếu hầu hết cư dân trong tòa nhà này đều là kẻ nghiện, vậy phải suy xét đến sự nguy hiểm mà "cư dân" này mang đến.
Ở trong này đầy rẫy súng ống phi pháp, dù bọn nghiện ngập này không thể đấu lại được súng trường, nhưng cũng có thể hạ được súng lục hay súng tự chế.
- Trước mắt thì phe ta đang chiếm ưu thế, đó là đối thủ không thể sử dụng camera giám sát, chỉ có thể liên lạc qua bộ đàm.
Chỉ cần không gặp phải số lượng lớn địch, liên tiếp chiến đấu du kích, làm tiêu hao lực lượng quân địch, thì có thể tiêu diệt hết bọn chúng.
Lý Ngang sắp xếp lại kế hoạch, cầm khẩu súng bước chầm chậm ra cửa.
Đầu tiên di chuyển súng sang trái và phải để đảm bảo rằng không có kẻ thù nào trong hành lang, sau đó áp sát tường đi ra khỏi hành lang và tiến về phía trước.
Một loạt tiếng bước chân phát ra từ cầu thang phía xa, có lẽ là bọn địch bị thu hút bởi tiếng súng lúc nãy mà tới đây.
Lý Ngang lục lọi trong ba lô, lấy ra một cây dao đa năng 300, sử dụng công cụ cạy khóa, rất nhanh đã cạy được một cánh cửa gần đó.
Bên trong phòng là một gia đình ba người, đàn ông phụ nữ và đứa con, đang ôm nhau đứng ở góc phòng khách, run rẩy nhìn người cạy cửa bước vào.
Lý Ngang lạnh lùng nhìn bọn họ rồi xua xua tay.
Một nhà ba người như được ân xá, vội vã chạy vào phòng ngủ bên cạnh rồi đóng sầm cửa lại.
Lý Ngang đóng cửa chính lại, nghe thấy một loạt tiếng bước chân từ cầu thang chạy trên hành lang.
Hắn núp bên tường xi-măng cạnh cửa, tay phải cầm súng, tay trái đặt ở bên hông lấy ra một quả lựu đạn.
Khi tiếng bước chân chạy ngang qua cửa, Lý Ngang bắn xéo qua phía cửa gỗ, giết chết hai tên.
Địch ở trong hành lang bắn điên cuồng, nhưng đều bắn vào vách xi-măng trên tường, ngoài những mảnh vụn xi-măng bị bắn tóe lên thì chẳng có gì.
- Nơi này có…
Bạn cần đăng nhập để bình luận