Người Chơi Hung Mãnh

Chương 604: Lòng Tin

- Có.
- Bạn có ngụy trang những vụ án mà bạn đã phạm phải trước khi sở hữu sức mạnh phi thường thành những cảnh tai nạn ngoài ý muốn để tránh sự truy đuổi và xét xử không?
- Có.
- Đối với những người đã chết trong vụ án đó, bạn có nảy sinh cảm giác đồng cảm không?
- Không có.
- Sau khi bạn gây án, có cảm thấy một chút xấu hổ nào không?
- Không có.
- Những người bị giết trước khi bạn sở hữu sức mạnh phi thường có phải là người thân trên danh nghĩa của bạn không?
Lý Ngang rơi vào trạng thái trầm mặc.
Hắn ngồi ngay ngắn trên ghế, cúi đầu xuống, hai tay đan vào nhau, chống lên cằm, như thể đang suy nghĩ sâu xa.
Sài Đại tiểu thư theo bản năng cũng nín thở, thời khắc này, cô rất muốn vào trong Cờ Dẫn Hồn, hai tai không nghe được những chuyện bên ngoài cửa sổ.
- Phải.
Âm thanh của Lý Ngang, yếu ớt mà rõ ràng.
Khắp khán phòng vang lên tiếng hô hào kinh ngạc, nhưng Nelson cũng không cho tiết mục này có thời gian ngừng nghỉ, mau chóng rút ra tấm thẻ, rất nhanh lại nói:
- Người phụ nữ mà bạn gọi là mẹ, bây giờ có còn sống không?
Lý Ngang chậm rãi ngẩng đều lên, nhìn Nelson và mỉm cười nói:
- Mày có biết rằng đây là câu hỏi thứ hai từ dưới lên không? Trả lời thêm hai câu nữa là coi như tao qua cửa.
- Tôi biết rồi.
Nelson vẫn duy trì nụ cười hòa nhã:
- Đúng như những gì tôi đã giới thiệu.
- Nếu như bạn chiến thắng trò chơi [Thời khắc nói thật], tôi sẽ không chỉ cho bạn qua phòng này, mà còn có thể trực tiếp tặng cho bạn một món quà mà hiện tại bạn rất mong muốn.
Lý Ngang hờ hững nói:
- Món quà này là người hay là vật?
- Không thể trả lời được.
Nelson đung đưa người nói:
- Không phải là tôi, Căn phòng thật thà mới là người quyết định xem sẽ tặng món quà nào. Dù sao tôi cũng chỉ là một người quản gia kiêm dẫn chương trình bình thường thôi.
- Không có tư cách để khoa tay múa chân với Căn phòng thật thà.
- Coi như không thể nói dối ở trong Căn phòng thật thà, vậy nên bạn có thể tin tưởng những lời này của tôi.
Lý Ngang lắc đầu, không vội vã trả lời mà nhẹ giọng nói trong lòng:
- Sài Sài...
- Ừm, tôi đây.
Sài Đại tiểu thư vội vàng nói.
Lý Ngang trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn không nói gì với Sài Thúy Kiều.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Nelson, bình tĩnh nói:
- Bà ấy còn sống.
Nelson nhìn tấm thẻ, hỏi:
- Trong tương lai, bạn có dự định giết chết người phụ nữ mà bạn gọi là mẹ đó?
Lý Ngang nhếch miệng cười, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ tay vịn của ghế tựa, giống như là bị mở ra một cái chốt nào đó, trở nên bình tĩnh.
Sài Đại tiểu thư ở sâu trong cơ thể hắn, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Lý Ngang, thế nhưng lại có cảm giác cả người phát run.
Cô thề, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lý Ngang lộ ra vẻ mặt này.
Thuần túy, không bị cái gì trói buộc, vui vẻ tươi cười từ tận đáy lòng.
Loại tươi cười này, làm cho Sài Thúy Kiều cảm thấy một sự sợ hãi từ sâu trong lòng.
Giống như cô đã nhìn thấy diện mạo thật của Lý Ngang từ bên dưới cơ thể con người.
- Đúng vậy.
Lý Ngang gật đầu:
- Mục đích duy nhất chống đỡ tao sống sót đến tận bây giờ.
- Chính là trong tương lai, có thể giết chết người phụ nữ mà tao gọi là mẹ kia.
- Tao gọi nó là, trả thù ngon lành.
Ánh đèn xanh lục sáng bừng lên.
Nelson nhìn chằm chằm vào ánh sáng dưới ghế tựa, đôi mắt hẹp dài chậm rãi mở to, cơ thể hắn rung lên, rất bồng bộc múa may micro một vòng, cao giọng nói:
- Chúa ơi, bạn đã trả lời đúng câu hỏi cuối cùng!
- Đây là một người trung thành với trái tim mình, một dũng sĩ thẳng thắn, thành khẩn và trung trực, vì hắn đã thắng được giải thưởng lớn của đêm nay, chúng ta hãy cùng vì hắn mà nhiệt liệt vỗ tay!
Khán giả bên dưới đài còn chưa phục hồi tinh thần từ màn vấn đáp kia, không đợi bọn họ vỗ tay, Lý Ngang đã muốn đi trước một bước, đứng lên khỏi ghế, nhìn Nelson bình tĩnh hỏi:
- Mang phần thưởng cho tao nhanh lên, tao đang vội.
- Thanh niên đừng có gấp gáp.
Nelson nháy mắt ra hiệu với hắn, cười nói:
- Tiết mục của chúng tôi có rất ít người dự thi có thể qua hết hai mươi mốt câu hỏi.
- Phần lớn người chơi dù là đối mặt với một đám người trong khán phòng, chỉ là bọn quái vật chẳng liên quan gì đến họ, cũng bởi vì cảm thấy nhục nhã và lo lắng, nên không thể nào nói ra nơi bí mật sâu thẳm nhất trong lòng.
- Bọn họ hoặc là tự bỏ dở hỏi đáp, hoặc là lựa chọn bỏ phiếu trắng rời đi nửa chừng.
- Người dự thi kiệt xuất như bạn, thật sự rất ít.
- Đợi sau khi tiết mục kết thúc, tôi có thể mời bạn uống một chén, cảm ơn sự phối hợp của bạn.
- Hử?
Lý Ngang cau mày.
- Những người dự thi thất bại tự bỏ dở hỏi đáp, bỏ phiếu trắng rời đi giữa chừng và trả lời sai đáp án, sẽ gặp phải kết cục gì?
- Ha ha.
Nelson đong đưa chiếc micro nói:
- Khi tham gia vào trò chơi, bạn phải có ý thức đánh cược mạng sống của mình.
- Tất cả những người phá vỡ quy tắc trò chơi đều đã bị Căn phòng thật thà xử phạt.
- Hình thức cụ thể thôi, chính là vây bọn họ trong phòng, để cho tôi thong thả đuổi bắt bọn họ.
- Trong quá trình này, Căn phòng thật thà sẽ tăng hình phạt cho họ từng chút một.
- Ví dụ như, khiến miệng bọn họ thốt ra con nhện.
- Chặt đứt đầu lưỡi của họ.
- Chọc mù hai mắt, mổ xẻ trái tim.
- Những kẻ có bằng chứng là đã giở trò, nhất định sẽ bị phạt. Những kẻ nói dối, cuối cùng cũng không thể trốn thoát.
Nelson tạm dừng một chút, nhìn Lý Ngang cười nói:
- Thời khắc này, ngoại trừ tôi và những khán giả được mời đến xem, trong Căn phòng thật thà còn che giấu một tên tuyển thủ đã sa sút và thất bại ở trò chơi trước.
- Chà, cô ấy chắc có thể đã nghe được những điều mà bạn nói trong chương trình.
Lý Ngang lạnh như băng nhìn chằm chằm đối phương:
- Mày rốt cuộc muốn nói cái gì?
- A.
Nelson lắc đầu, từ bên trong túi âu phục, lấy ra một chiếc hộp gỗ dài với được bọc tinh tế, ung dung nói:
- Đây là phần thưởng của bạn.
- Một bản chép tay của luyện kim thuật sư.
- Đây là phần thưởng mà hiện tại bạn rất muốn có phải không?
- Thuận tiện nhắc nhở bạn một câu, tuyển thủ bị nhốt trong phòng kia là một vị khách từ dị giới, một người phụ nữ, là một người bạn biết và có tình cảm nhất định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận