Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1403: Phù thủy (1)

Nếu đã như vậy…Lý Ngang túm bừa một người máy, sau đó sử dụng thuật luyện kim để biến nó trở thành vô số mảnh gương vỡ.
Đi.
Những sợi dây leo bắn ra từ lòng bàn tay của Lý Ngang dệt thành một quả cầu, bao bọc lấy tất cả mảnh gương.
Sau đó, hắn dùng chân đá quả cầu đi.
Quả cầu dây leo chứa đựng các mảnh gương bay thẳng về phía trước, chỉ cần chạm tới cánh cửa gỗ màu nâu là Lý Ngang có thể sử dụng hiệu ứng đặc biệt của du hành xuyên gương là ‘gương ma vực sâu’ để dịch chuyển tới đó.
Ong…Không khí chấn động dữ dội, quy mô đạt đến ngưỡng khiến đám máy móc như thể được được bật công tắc gì đó, áo giáp trước ngực nâng lên, bắn ra những tia sáng màu xanh lam, đan xen với nhau dệt thành một tấm lưới ba chiều.
Tấm lưới kia vừa ngăn cản quả cầu dây leo, đồng thời cũng vừa phong tỏa khu vực mà Lý Ngang đang đứng.
Lý Ngang kinh ngạc cảm nhận được cảm giác suy yếu của cơ thể chợp ập đến, thị giác, thính giác hay thậm chí là linh giác cũng đều nhanh chóng trở nên yếu ớt.
Bộp! Một sợi dây gai bình thường rơi xuống từ trên trần nhà, rủ xuống ngay trước mặt Lý Ngang.
Phần cuối của sợi dây gai được buộc băng một tay cầm bằng đồng hình tam giác.
Ống đồng ở đầu dưới của tay cầm sáng bóng, trông giống như đã được sử dụng trong một thời gian dài, mang lại cho Lý Ngang một cảm giác quen thuộc và yêu tâm một cách khó hiểu.
Nắm chặt nó.
Lý Ngang đang ngày càng suy yếu liếc nhìn đám người máy đang lao tới ở xung quanh, hít sâu một hơi, sau đó nắm lấy tay cầm bằng đồng với cảm giác dejavu quen thuộc trong mơ hồ.
Rầm…Lý Ngang chỉ cảm thấy bản thân như thể bị nhét vào trong một đường ống chật hẹp, xuyên qua lối đi dài ngoằn ngoèo và tối tăm, khiến ý thức của hắn đột ngột bị kéo căng, những ký ức lộn xộn và đứt quãng tràn ngập trong đầu hắn.
Giây tiếp theo, hắn mở hai mắt ra, thấy bản thân đang nằm trên một chiếc ghế tựa, nhìn trần nhà xa lạ.
“Tỉnh rồi?”
Một giọng nữ lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu hắn, “Chúc mừng ngươi, ngươi bị bắt rồi, quý ngài phù thủy.”
Lách cách.
Tay phải của Lý Ngang bị còng vào ghế bằng một chiếc còng tay kim loại nặng trịch.
Thành thật mà nói, cảm giác bị còng tay này không hề xa lạ chút nào.
Trước đây để rèn luyện kỹ năng, Lý Ngang thường tự trói mình bằng còng tay, dây thừng hoặc xích sắt, sau đó sử dụng cả tay lẫn chân để cố gắng thoát ra.
Nếu như không phải thành phố Ân hạn chế biểu diễn đường phố, không chừng hắn còn có thể cosplay thành ảo thuật gia người Mỹ Harry Houdini, biểu diễn kỹ năng thoát khỏi bể nữa để kiếm chút tiền tiêu vặt…
Lý Ngang chớp đôi mắt đau xót để thích ứng với ánh sáng chiếu rọi vào từ cửa sổ của căn phòng, sau đó mới liếc nhìn khung cảnh xung quanh.
Nơi này chỉ là một căn phòng bình thường, nội thất bên trong chỉ có giường, bàn, ghế, giá sách và tủ quần áo, sàn nhà là sàn gỗ bình thường, còn cửa sổ là cửa sổ hai cánh.
Nhìn xuyên qua lớp kính cửa sổ, hắn có thể thấy được cây cối, bãi cỏ và vườn hoa được trồng trong sân. Những bông hoa trong vườn cực kỳ tươi tốt, có thể thấy được người trồng cây đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Trong cả căn phòng, có lẽ món đồ duy nhất có thể coi là có giá trị chính là chiếc máy tính đặt trên bàn gỗ.
Thùng máy làm bằng kim loại cồng kềnh và nặng nề, các mặt bên được làm bằng thủy tinh trong suốt.
Nhờ vào ánh sáng mặt trời, Lý Ngang có thể nhìn thấy rõ bên trong thùng máy là các thiết bị lưu trữ dữ liệu được sắp xếp chỉnh tề, những sợi dây cáp rối tung đan xen vào nhau cũng như một vài linh kiện mà Lý Ngang không thể phân biệt được.
Hình như trình độ kỹ thuật của các bộ phận bên trong thùng máy tính cao hơn Trái Đất.
Ngoài ra, bên trong còn có các loại đèn led phát sáng di chuyển khiến người ta liên tưởng đến đàn cá phát sáng theo quy luật dưới đáy biển sâu.
Ngoại trừ dây nguồn ra, phía sau thùng máy còn có hai sợi dây cáp: một sợi kết nối với màn hình máy tính LCD đang trong chế độ sleep, sợi còn lại kết nối với một thiết bị hình mũ bảo hiểm thông qua một bộ chuyển đổi hình vuông khá lớn.
Đó cũng chính là thứ mà Lý Ngang đang đội.
Tổng thể của chiếc mũ bảo hiểm có màu bạc sáng và bề mặt bóng loáng được cắm một số lượng lớn dây cáp ở cạnh bên.
Bên trong mũ bảo hiểm là các tấm dán điện cực dày đặc hệt như giác hút của bạch tuộc, có thể bám chắc vào da đầu.
Những mảnh ký ức trong đầu Lý Ngang nói cho hắn biết rằng, chiếc mũ bảo hiểm này chính là thiết bị giao tiếp bộ não - máy tính thế hệ thứ tư, tên mã là TIN B91, có thể thu thập và kiểm tra sóng điện não trên cơ sở an toàn và vô hại với con người.
Sau khi được xử lý bởi chip, sóng điện não sẽ chuyển đổi thành tín hiệu có trật tự, cho phép người dùng tương tác trực tiếp với mạng.
Tuy rằng thiết bị giao tiếp bộ não máy tính thế hệ thứ tư trông có vẻ lạc hậu hơn so với công nghệ xâm lấn dưới hình thức cắm ống sau đầu, thế nhưng độ an toàn lại đáng tin cậy, giá thành cũng rẻ hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận