Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1228: Tĩnh hải

Nói chinh xác hơn một chút thì là người đứng vị trí thứ 181 trên bảng xếp hạng lực chiến cá nhân, Level 21 [Dị Bộ Điều Dụng LAN] là môn đồ thứ năm của Syndicate.
So với một LAN yếu ớt, mặt mày xanh xao, thân hình gầy guộc thì Tôn Bằng Mạc ở thế giới thực hiển nhiên bình thường hơn rất nhiều.
Cậu nhìn cha mình đang điều chỉnh máy ảnh, nhàn nhã nhấp một ngụm cà phê.
- Cha, học bổng học kỳ này của con sắp về rồi. Đến lúc đó gom thêm một ít tiền lì xì thay con Tiều Hắc này thành Đại Hắc đi, Nó đã dùng được nhiều năm rồi.
Tiểu Hắc là ám chỉ chiếc kính thiên văn BKP150750 OTA nhỏ màu đen, còn Đại Hắc thì là phiên bản cỡ lớn có cấu hình cao hơn của nó.
- Học bổng con vẫn là tự giữ đi.
Tôn Liên Thành không để ý nói:
- Cha không cần con tiêu pha, chờ khi nào có giảm giá, cha sẽ đi mua cái Kính thiên văn khúc xạ apo cỡ lớn…
Lần trước giảm giá ngài cũng đâu có mua?
LAN oán thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện ra.
- À đúng rồi, sắp thi cuối kỳ, buổi tối con cũng đừng lén lút chơi game nữa.
Tôn Liên Thành vỗ tay xua đuổi con muỗi trên tay, đưa đầu lại gần máy ảnh chụp hành tinh, cằn nhằn:
- Có một cái lớp chọn ở trường Phổ thông liên cấp Đại học Sư phạm, thầy cô ở đó đều rất giỏi. Năm sau con phải thi cấp ba, có giỏi cũng không thể lười biếng, tốt nhất là vào được lớp chọn, môi trường học tập tốt hơn một chút để mẹ bớt nói ta lúc nào cũng dẫn con chạy lông nhông.
Này này, vậy mà nửa đêm ông còn gọi tui dậy cùng quay mặt trăng?
LAN dựa vào ban công, khóe môi giật giật. Cậu chậm rãi uống cà phê, thần niệm vừa động, đám muỗi quanh quẩn ở khu chung cư này cảm giác được điều gì đó, tự nhiên bay đi mất.
- A…
Tôn Liên Thành hoàn toàn đắm chìm trong việc chụp ảnh thiên văn, không hề nhận ra sự biến đổi ở xung quanh. Ông nhìn tòa Cung điện Mây Tĩnh Hải đang dần trở nên rõ nét trong màn ảnh, thở dài cảm khái.
Vũ trụ mênh mông, thời không vô hạn, so với tinh vân vĩnh cửu xa xưa, nhân loại tính là gì. Lũ sâu mọt mưu mô chỉ biết xu nịnh trên con đường công danh sự nghiệp từng va phải thì tính là gì. Chỉ là một đám kiến hôi mà thôi.
Mà LAN ở bên cạnh lại thẫn thờ nhìn mạng nhện nhỏ dưới mái hiên, có chút xuất thần.
Trong thế giới cốt truyện trò chơi điện tử có thời gian trôi qua cực nhanh kia, một người quên tất cả ký ức là cậu từng sống qua một quãng thời gian 16 năm, thậm chí còn sống lâu hơn “Tôn Bằng Mạc”.
Nếu khoảng thời gian đó cũng được tính vào tuổi thực, thì cậu hiện tại có lẽ cũng đã 30 tuổi rồi nhỉ…
Sàn sạt.
Bên cạnh truyền đến tiếng chân ghế ma sát sàn nhà, LAN quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tôn Liên Thành đột ngột đứng lên, mắt nhìn về phía máy ảnh hành tinh, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc tột độ.
- Cái này, cái này...
LAN cau mày, đáy mắt sáng lên một đạo hào quang cực nhỏ, các giác quan bỗng nhiên được phóng đại.
Ánh mắt cậu quét qua bầu trời, thị giác được tăng cường mấy chục lần ngay lập tức thấy rõ vật khiến Tôn Liên Thành kinh ngạc đến như thế - giữa không trung rộng lớn, phía trên mặt trăng, Cung điện Mây Tĩnh Hải đang từ từ sụp đổ.
Một chiếc đầu rồng khổng lồ tạo thành từ mây mù vươn ra từ trung tâm Cung điện, lặng lẽ nhìn về hướng Trái Đất.
- Kia là Long...
Lời nói của Tôn Liên Thành đột ngột dừng lại, ý thức của ông bị lực lượng tinh thần phóng ra từ LAN ảnh hưởng, đồng tử vô thức mở rộng, vẻ mặt kinh ngạc trở thành bình tĩnh, cả người giống như là bị mộng du, đứng lên quay người đi vào phòng ngủ, nằm xuống bên cạnh vợ mình.
LAN không quay đầu lại, tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt trăng, ngũ giác khuếch đại giúp cậu biết cha mình đã trở về phòng ngủ. Toàn bộ ngôi nhà đều tràn ngập màn chắn tinh thần lực do LAN giải phóng.
Thực lực của Thận Long trên mặt trăng sâu không thấy đáy, khó thể ước lượng. Đối với loại sinh mệnh cấp bậc truyền kỳ này, người thường dù chỉ là nhìn kỹ cũng đều có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.
Đã bao lâu? Thận Long vẫn luôn yên tĩnh…
[Lão sư yêu cầu tôi nói với mọi người, tất cả tiến vào quảng trường.].
Hệ thống hảo hữu phát tới một tin nhắn từ [Thất Khống].
LAN hít sâu một hơi: [Có chuyện gì vậy? Có liên quan đến Thận Long?].
Thất Khống trả lời: [Tôi chỉ phụ trách truyền tin.].
LAN khẽ mím môi, liếc mắt nhìn về phía ba mẹ đang ngủ say trong phòng ngủ, bóng dáng vẫn chưa biến mất.
Vào lúc này, không chỉ có những người thích thiên văn học như Tôn Liên Thành đang quan sát bề mặt của mặt trăng.
Các trạm quan sát được Cơ quan Hàng không và Vũ trụ của các nước thiết lập ở khắp nơi tự động truyền lại thông tin dị biến đến cơ quan quản lý các vấn đề siêu phàm. Trong vòng mười phút, tin tức được báo cáo lên các cấp trên, vô số cú điện thoại được gọi đến.
Các bức ảnh có độ phân giải siêu cao về đầu rồng ở Cung điện Mây Tĩnh Hải do tàu Quỹ đạo Trinh sát Mặt Trăng LRO gửi lại đã xuất hiện trên mặt bàn những tên đầu não của các cơ quan siêu phàm ở nhiều nơi.
Trên vách tường hành lang của trụ sở Cục Đặc Sự, đèn cảnh báo sớm đã chuyển sang màu đỏ tượng trưng cho mức độ nguy hiểm cao nhất. Các công nhân viên mặc đồng phục hối hả chạy ngược xuôi trong hành lang, nhanh chóng trở lại vị trí làm việc của mình.
Vù !
Một cơn gió thoảng qua hành lang, bay đến một gian ký túc xá trên tầng cao của tòa trụ sở Cục Đặc Sự.
Gió đột ngột dừng lại, dáng người Trúc Học Dân lướt ra từ trong gió.
Trên tay anh ta cầm một xấp ảnh chụp mặt trăng mới vừa in ra, hít sâu một hơi, gõ gõ cánh cửa của ký túc xá.
- Vào đi.
Giọng nói bình tĩnh vang lên, lại không phải truyền ra từ sau cửa mà là trực tiếp ngay cạnh bên tai.
Trúc Học Dân phun ra một ngụm khí trọc, đưa tay vặn chốt cửa.
Răng rắc.
Cửa theo tiếng mở ra, nhưng bên trong lại không phải là một căn phòng ký túc xá bình thường, mà là một vùng không gian bao la rộng lớn trên đỉnh núi.
Khu rừng rậm tươi tốt, những đám mây mù sương, lớp đất mềm dưới chân, tiếng chim hót giòn tan bên tai và không khí ẩm ướt đều cho thấy đây không phải là một ảo ảnh.
Trên đỉnh núi, có một gian đình mộc mạc hình bát giác, có một cây đàn tranh và một lư hương được đặt trên bàn đá trong đình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận