Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1365: Ăn (1)

Những chiếc xúc tu cuộn tròn lại hệt như một võ sĩ đang siết chặt nắm đấm, hàng trăm triệu tế bào cơ được ép vào với nhau, thu nhỏ, phồng lên, co lại, duỗi ra, hệt như một linh kiện máy móc khổng lồ được vận hành theo quy luật, cùng nhau tạo nên một bản nhạc giao hưởng hài hòa.
Toàn bộ xúc tu trườn qua phần mái vòm bị tàn phá, cuốn theo gió lốc rồi đâm vào màn chắn thần lực do Hoang Sư tạm thời tạo ra.
Ầm! Màn chắn thần lực xuất hiện vết nứt như mạng nhện kéo dài trăm mét, liên tục phát ra những âm thanh răng rắc.
Thân thể khổng lồ của Hoang Sư run lẩy bẩy, mười mấy chiếc xúc tu nhỏ quấn quanh cơ thể nó đồng loạt rơi xuống, dựa vào việc ép thần lực để giữ được sự tồn tại của màn chắn.
Thế thì, lại lần nữa.
Lý Ngang lặng lẽ nới lỏng nắm tay, đầu vòi sao biển với lớp gai bên ngoài vỡ nát cũng duỗi ra, hệt như một bàn tay đang xòe rộng, sau đó đè lên bề mặt của màn chắn thần lực.
Ầm! Một chiếc vòi khổng lồ khác lại phá vỡ bức tường, nhanh chóng lao tới từ một bên khác, cùng đè lên bức màn chắn thần lực của Hoang Sư.
“Ngươi biết, sao biển ăn như thế nào không?”
“Bên dưới vòi của sao biển mọc bốn hàng chân ống dày đặc cũng như giác hút bên trên đó. Khi săn bắt con mồi có hai vỏ, nó sẽ dùng hai chiếc vòi bám chặt lấy hai bên vỏ, dựa vào tác dụng chân không của giác hút trên chân ống để tách đôi lớp vỏ ra.”
“Sau đó, nó mở dạ dày, xuyên qua lớp vỏ, tiết ra các enzym tiêu hóa, làm tan chảy các cơ đóng vỏ cũng như nội tạng của đối phương cho đến khi hoàn toàn tiêu hóa…”
Cùng với lời nói của bạo quân tổ trùng, hai chiếc xúc tu, hay nói cách khác là hai chiếc vòi, đồng loạt vươn những chiếc giác hút chi chít trên chân ống ra, bám chặt vào màn chắn thần lực nửa thực thể.
Rắc! Hai chiếc vòi khổng lồ chậm chạp và kiên định lôi kéo ở hai bên, khiến cho màn chắn thần lực liên tục phát ra những âm thanh nứt vỡ.
Bùm! Cuối cùng, màn chắn thần lực cũng hoàn toàn tách làm đôi.
Trong đôi mắt của Michael đang đứng trên mặt đất đột nhiên lóe lên một tia sáng, nàng miễn cưỡng vỗ bốn chiếc cánh phía sau lưng, lao thẳng lên bầu trời, thanh Diễm kiếm trong tay bỗng chốc chém vào cái cổ của Hoang Sư.
Máu hổ phách văng tung tóe khắp nơi, vô số chiếc xúc tu tê liệt rơi xuống đất, Hoang Sư lảo đảo lắc lư, suýt chút nữa ngã khuỵu.
Thần lực, ta vẫn còn… thần lực.
Hoang Sư từ bỏ việc triệu tập xúc tu từ phía bên trên, điều khiển ý thức có chút mơ hồ, dốc toàn lực vắt kiệt thần lực ẩn chứa trong cơ thể của sao biển biến dị bên dưới cánh cửa thoát hiểm.
Thế nhưng…Trong mối liên kết bản chất sinh mệnh được tạo thành bởi nghi thức, chỉ có một lượng rất nhỏ thần lực được truyền đi kèm theo một lượng lớn tín hiệu thần kinh không hoàn chỉnh.
Chuyện gì, thế này? Ầm! Mặt đất trước mặt Hoang Sư nứt ra, Tố Nghê Sanh lao ra khỏi đó, ném một lượng lớn vật thể giống như lưới đánh cá màu trắng vẫn còn nóng hôi hổi trong tay xuống đất.
Đây chính là, mạch thần kinh trong cơ thể của sao biển biến dị.
Trong đôi mắt được tạo thành từ vòi sao biển của Hoang Sư lóe lên một thứ cảm xúc phức tạp.
Hắn giẫm lên mặt đất, cân bằng cơ thể rồi ngẩng đầu lên trời gầm lên.
Michael bị đánh bay cùng với tiếng gầm mang theo thần lực khổng lồ, phá vỡ mái vòm, biến mất trong không gian tối đen phía trên tầng lầu.
Đám người Đan Thần Tử cũng cực kỳ không cam lòng dịch chuyển rồi biến mất tại chỗ trong sự yểm trợ của tiếng gầm.
Tại hiện trường, chỉ còn lại Hoang Sư, xúc tu, người chơi và tổ trùng.
Hoang Sư mặt không biểu cảm liếc nhìn chiến trường, mạch thần kinh trong cơ thể sao biển biến dị bị cắt đứt khiến cho thần lực rót vào nghi thức càng ngày càng ít, mà bản thân nghi thức cũng không thể tiếp tục duy trì được nữa.
Theo như mong muốn ban đầu của bọn họ, Hoang Sư sẽ thuận lợi dung hợp với sao biển biến dị, mang theo tín ngưỡng của hàng trăm triệu sinh linh dị vực, trở thành một vị thần.
Làm như vậy không chỉ có thể trở lại thế giới của mình thông qua những cánh cửa của người chơi Trái Đất bị bắt giữ, mà còn tăng cơ hội tiếp tục kéo dài nền văn minh.
Ngoài ra, bọn họ còn có thể tận dụng đặc điểm ‘chỉ cần hấp thụ địa nhiệt là có thể không ngừng sản sinh ra nguồn năng lượng vô tận’ của sao biển biến dị, giải cứu nền văn minh của mình khỏi hoàn cảnh khó khăn khi không gian sinh tồn liên tục sụp đổ do sự ảnh hưởng cực độ của Ma Quỳ.
Đáng tiếc, kế hoạch, cuối cùng vẫn thiếu một bước.
Tại thời điểm này, dù có nói gì đi chăng nữa cũng không còn ý nghĩa.
Hoang Sư cảm nhận thần tính đang không ngừng chảy ngược vào trong cơ thể sao biển biến dị, lạnh lùng nói: “Ta rất chờ mong, gặp được các ngươi vào lần tới…”
Dứt lời, nó lùi về phía sau nửa bước, há to miệng nhắm chuẩn vào không gian tối đen bên dưới lối thoát hiểm, từng chiếc vòi trên bề mặt cơ thể bỗng chốc bùng nổ.
“Ngăn hắn lại!”
Thái Hạo biến sắc, hét lớn, cưỡng ép điều khiển con rồng khí đánh về phía trước mặc cho linh lực tiêu hao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận