Người Chơi Hung Mãnh

Chương 227: Tai họa

Hai con chuột nhiễu sóng đã cố gắng tấn công hắn ta ngay từ đầu, không chỉ có đuôi cực kỳ dài, mà chúng còn có cảm ứng sâu xa,
Chỉ cần thao tác với một trong số chúng, con còn lại sẽ thực hiện các động tác tương ứng, khá thú vị.
- Nói cũng đúng, chơi với thức ăn là một hành vi xấu xa.
Lý Ngang gật đầu, buộc đuôi chuột lại với nhau, giống như xúc xích treo trên điện thoại.
- Đừng nói với tôi là anh định ăn hai con trò chơi này nhé.
Vạn Lý Phong Đao xếch mắt nói, hắn thật sự hoài nghi Lý Ngang có phải đột nhiên có hứng thú nướng thịt sống hay không.
- Ha ha ha, làm sao có thể. Lý Ngang cười sảng khoái, lắc đầu:
- Lần này không tự nhiên.
Nói cách khác, có tự nhiên thì hắn ta thực sự nướng chúng sao…
- Chúng ta đến rồi.
Alfonse dừng lại trước một cánh cổng hợp kim.
Cánh cửa đang mở một nửa, nếu chiếu đèn pin vào đó, có thể thấy một số máy phát điện khổng lồ phủ đầy bụi trên tấm thảm vi khuẩn.
Thợ Đá nhìn xung quanh một chút, cũng không vội vàng xông vào, mà quay đầu nhìn về phía Alfonse:
- Thể nhiễu sóng cản đường mà ông nói ở đâu?
- Ở đó.
Alfonse chỉ vào một góc tối bên trong của căn phòng, dưới ánh đèn, có thể nhìn thấy một cái trùng kén đen nhanh cao như người ở trong góc.
Cái trùng kén đó có hình dạng con thoi vuông, qua lớp vỏ bên ngoài, có thể nhìn thấy một con côn trùng cánh cụt chưa thành hình đang lơ lửng bên trong.
- Nó có thể tấn công bất cứ sinh vật nào tiến vào trong căn phòng.
Alfonse nói khẽ:
- Ta đã bị nó giết rất nhiều lần.
Lý Ngang cau mày, đứng ngoài cửa, quăng đuôi hai con chuột vài vòng rồi đột ngột ném vào phòng.
Trước khi mọi người kịp phản ứng, hai vật thể mảnh mai như sợi tơ bắn ra từ bề mặt trùng kén, xuyên qua hai con chuột lớn đang bay trên không một cách chính xác, rồi đóng đinh chúng chắc chắn vào tường.
Loong coong.
Âm thanh của sợi tơ xé rách không khí tới chậm hòa lẫn với tiếng chuột kêu chít chít thảm thiết.
Sắc mặt mọi người có chút không dễ nhìn, không ai có thể nhìn rõ động tác của trùng kén, nếu như vô tình trực tiếp bước vào, có lẽ bây giờ chính họ sẽ bị đóng đinh vào tường.
- Chít.
Tiếng kêu gào thảm thiết của chuột đột nhiên dừng lại, những sợi tơ kéo dài trên bề mặt trùng kén đột ngột tách ra, giống như một tấm lưới lớn cuộn tròn, cuốn chuột lại trong kén, quấn vào đống sợi tơ đen.
- Đây là cách nó săn mồi?
Thợ Đá cau mày, từ trong ba lô lấy ra khẩu súng trường tấn công, ra hiệu cho đồng đội lùi lại mấy bước, đứng ở cửa bắn vào cái trùng kén.
Tiếng súng vang lên liên hồi, đạn bay vào tòa nhà chưa kịp đến gần trùng kén, đã bị những sợi tơ như cuồng phong bạo vũ đánh tan, tất cả đều bị đóng đinh vào tường.
Thợ Đá cất súng ống đi, lấy khẩu súng bắn lựu đạn ra,
Nhưng mà ngay cả đạn tên lửa cũng dễ dàng bị xuyên thủng - vụ nổ mạnh do đạn gây ra thậm chí không mảy may tổn thương đến sợi tơ.
- Để cho tôi đi.
Hắc Thánh Tử ra hiệu cho Thợ Đá nhường một bước, lấy súng phun lửa từ thanh ba lô ra rồi phun vào cái trùng kén từ xa.
Cột lửa dài hàng chục mét lập lờ che hết các sợi tơ, nhiên liệu được đổ chính xác lên trùng kén khiến nó bùng lên ngọn lửa dữ dội.
Trùng kén ngay lập tức phát ra tiếng như tiếng đàn organ thê lương rên rỉ và luồn lách về phía tổ máy phát điện lật đổ xuống.
Trang Bành Phái vội vàng tiến lên một bước, cởi găng tay quần áo bảo hộ chống hóa chất ra, song chưởng nhất câu, hút ngọn lửa thừa từ trùng kén vào lòng bàn tay.
Lý Ngang đang âm thầm quan sát bên cạnh, hai con ngươi đột nhiên co rụt lại, hắn nhìn thấy lòng bàn tay của Trang Bành Phái.
Người đàn ông này thật đáng sợ!
Tay của hắn ta, thực ra là hai dây cứu sinh!
Trang Bành Phái không nhận thấy sự ngạc nhiên của Lý Ngang, sau khi hấp thụ ngọn lửa vào lòng bàn tay, ngay lập tức đeo găng tay bảo vệ chống hóa chất lại.
Thợ Đá giơ đèn pin nhìn vào trong, lấy một chiếc đèn pin dự phòng từ thanh ba lô ném vào mà không bị tấn công.
Sau khi xác nhận hiện trường đã được dọn sạch sẽ, Thợ Đá cũng không vội vàng đi vào, mà quay sang hỏi Alfonse:
- Đúng rồi, nơi này có được gọi là ngọn nguồn quái vật không?
- Ngọn nguồn?
Alfonse nghe vậy sững sờ:
- Xin lỗi, ta không biết có thứ như vậy.
- Vậy tôi đổi cách hỏi khác.
Thợ Đá hỏi:
- Ông đặt bản mẫu sinh vật đó ở đâu rồi?
- Trước khi xảy ra thảm họa, ta đã nhốt cô ta trong một căn phòng bí mật bên dưới tầng này.
Alfonse bình tĩnh nói:
- Cho dù là thảm vi khuẩn máu thịt cũng không có cách nào động vào cô ta.
Ánh mắt Thợ Đá có chút lạnh lùng:
- Ông lừa chúng tôi.
- Đúng.
Alfonse bình thản trả lời:
- Bản mẫu sinh học vĩnh viễn chỉ mang đến tai họa, cho dù cô ta có vẻ ngoài hấp dẫn hay quyền lực đến đâu thì đó cũng chỉ là một chiếc hộp Pandora chứa đựng những tai họa.
Nếu ta là cậu, ta sẽ không nghĩ đến việc tiếp cận cô ta.
Thợ Đá nhìn Alfonse chằm chằm, hồi lâu mới rời ánh mắt rồi đi vào căn phòng có bộ máy phát điện dự phòng sau,
Những người khác đứng canh ngoài cửa, nhìn hai bọn họ bật công tắc của khối động cơ dự phòng.
Không thể không nói, trước đây Alfonse với tư cách là một nhà tư bản hàng đầu, đã không quan tâm đến việc chi bao nhiêu tiền khi xây dựng cơ sở hạ tầng phòng thí nghiệm dưới lòng đất, tất cả các thiết bị đều cố gắng đạt tới "tiên tiến”, “bền vững” và ‘đáng tin cậy’.
Ngay cả khi vài thập kỷ đã trôi qua, khối động cơ dự phòng vẫn có thể khởi động bình thường.
Cùng với tiếng gầm trầm thấp của máy phát điện, phòng thí nghiệm dưới lòng đất vốn bị bao phủ bởi bóng tối, cuối cùng cũng có hơi thở sự sáng tạo của con người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận