Người Chơi Hung Mãnh

Chương 822: Cần thời gian

Tiếng độc thoại của hắn vang vọng ở trong hành lang, ngay sau đó, hắn chỉ nghe thấy một chuỗi tiếng động không thuộc về mình.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc.
Giống như vô số viên gạch ma sát vào nhau, tạo ra vô số vụn đá.
Sắc mặt Lý Ngang đột ngột thay đổi, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cuối hành lang ẩn hiện có một tia sáng yếu ớt lóe lên, chiếu lên bức tường đá một bóng người to lớn.
Hắn đã ghi nhớ kỹ bản đồ địa hình của toàn bộ hành lang từ sớm, vị trí âm thanh truyền đến chắc là...
Bức tường đá bên cạnh phòng F!
Lý Ngang nhanh chóng quyết định, trực tiếp điều chỉnh ánh sáng đèn dầu đến mức tối nhất, vươn tay che ánh sáng, nắm chặt cái tua vít, cong người lại, không một tiếng động nhẹ nhàng dựa vào tường đi nhanh, lao thẳng về phía cuối hành lang.
Vào thời điểm hắn lao ra khỏi chỗ ngoặt, chỉ thấy bề mặt trên bức tường đá bên cạnh căn phòng F, đang nhanh chóng sắp xếp và kết hợp lại một lần nữa.
Xuyên qua khe hở rộng bằng hai bàn tay giữa hai bức tường đá, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người mặc áo khoác cao su giống hắn, mang theo một chiếc đèn đốt, chậm rãi đi về phía một người phụ nữ tóc trắng, mặc một chiếc váy gothic đen tuyệt đẹp và mang theo một tấm bịt mắt bằng vải trắng, đang đứng ở rìa hành lang.
- Chờ đã!
Lý Ngang chạy nhanh hét lớn, nhưng theo một tiếng “răng rắc”, bức tường đá đã hoàn toàn khép lại, không để lại một kẽ hở.
Lý Ngang đứng trước bức tường đá, tay cầm đèn, thở hổn hển, chạy một đoạn đường vừa rồi hắn đã tắt thở, toàn thân giống như cây mía bị ép khô, tê dại đau nhức.
Nhưng điều khiến hắn lo lắng hơn cả là bóng dáng của người cao su biến mất sau bức tường đá, và người phụ nữ tóc trắng chờ đợi sau bức tường đá.
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào… Tại sao người đó lại mặc đồ giống mình? Anh ta là một thí sinh như mình, hay là người thiết kế địa lao…
Hành lang dần dần trở lại bóng tối, Lý Ngang đang dựa vào tường lẩm bẩm, lúc này mới phát hiện ra, ngọn đèn dầu bị chỉnh về số thấp nhất đã lặng lẽ tắt trong lúc chạy vừa rồi.
Lý Ngang vô thức đưa tay chạm vào phong thư, đợi cho đến khi ngón tay chạm vào hộp diêm được giấu trong phong bì, không hiểu sao động tác trên tay lại dừng lại.
- Hộp diêm ở trong căn phòng B tổng cộng có hai que diêm. Chẳng lẽ người thiết kế địa lao biết mình sẽ điều chỉnh thấp ngọn lửa, đuổi theo ra ngoài, khiến đèn dầu phụt tắt sao?
Lý Ngang mím chặt môi, vuốt que diêm rồi đốt đèn dầu lại một lần nữa, dưới ánh sáng chiếu rọi, kiểm tra lại bức tường đá lần nữa.
Lúc trước hắn đã kiểm tra qua, trên mặt tường không có viên gạch sẫm màu nào, cũng sẽ không phản ứng với những khẩu hiệu như "Vừng ơi mở ra".
- Lỗ khảm hình trụ giống như vừa rồi đã được sử dụng tới... bên trong còn sót lại vết nước.
Lý Ngang vươn tay lau lau lỗ khảm trên tường đá, do dự một lúc, đưa găng tay lên miệng liếm nhẹ đầu ngón tay.
- Có chút… còn có cả vị rỉ sắt? Chẳng lẽ...
Sắc mặt Lý Ngang hơi thay đổi, dùng vải vụn còn sót lại lau lau găng tay, liếc nhìn bức tường đá, sau đó xoay người rời đi, trở lại cửa căn phòng C.
- Nếu trước đây mình chưa mở được mật mã cửa C, thì bây giờ mình đã ở trong hoàn cảnh không có ánh đèn, phải sờ soạng lắp đèn dầu, đồng thời so sánh thư tín để giải mật mã. Giờ mới biết mật mã là phải có ánh sáng, kết hợp lại với cảnh tượng đường hành lang đen thui này thì có nghĩa là mình sẽ phải sử dụng đèn dầu ngay bây giờ.
Lý Ngang nói với chính mình, nâng cao ngọn đèn dầu đến gần hình con mắt trên cánh cửa căn phòng C.
Ánh đèn chiếu sáng hoa văn mà cũng không có gì xảy ra.
- Hả? Không có phản ứng?
Hắn cau mày vươn tay xoay nút điều chỉnh độ dài của bấc đèn để đèn sáng dần lên.
Cuối cùng, khi ánh sáng đến một ngưỡng nhất định, cánh cửa kim loại bắt đầu trượt sang phải, giống như căn phòng B, cũng có hai cánh cửa lớn trong căn phòng C, hắn đứng giữa vòng tròn, đợi cho đến khi cánh cửa bên trong được mở ra thì bước vào trong đó, đồng thời các cánh cửa bên trong cũng được đóng lại.
Có lẽ là đồng bộ với hành lang, trong phòng cũng không có đèn,
Lý Ngang cầm đèn dầu cẩn thận từng li từng tí tiến lên, phát hiện căn phòng C trống không, trên tường có một cái nút lớn màu đỏ.
Trên sàn nhà bày ra ba loại vật phẩm, một cái chén nước nạm vàng dưới đáy chén khắc chữ "5L", một cây ống nhựa có đường kính 5 xăng-ti-mét cùng với một phong thư.
Giống những phong thư lúc trước mở ra nội dung của bức thư viết:
- A ha, Morgan, bạn đã thành công đến căn phòng thứ ba! Tôi nên chúc mừng bạn về tiến độ của bạn, hay là nên khiển trách tốc độ của bạn quá chậm đây? Xét đến việc bạn đã miễn cưỡng phá giải mật mã của tôi, tôi sẽ cho bạn một số gợi ý. Nút trên tường được kết nối với hệ thống cấp nước trong toàn bộ hành lang. Bạn phải nhấn nút mới mở được cửa căn phòng C, đồng thời để hệ thống cấp nước được kích hoạt trong vòng 2 phút. Bạn cũng cần thêm một số thao tác để có thể dẫn nước đến cửa căn phòng D đó - Bạn biết nên làm gì rồi đó. Cuối cùng nhắc nhở bạn một chút, hãy nghe cẩn thận đấy.
Cơ hồ lúc Lý Ngang đọc xong đến từ cuối cùng của phong thư, chỉ trong nháy mắt truyền đến một âm thanh mở cửa từ trên trần nhà.
Âm thanh của tiếng bước chân giày da nam và giày cao gót của phụ nữ lần lượt vang lên giữa trần nhà.
- Thất bại, thất bại.
Giọng nam vang lên.
- Thất bại, thất bại, thất bại.
- Bố, xin bố tỉnh lại đi.
Giọng nữ thanh thúy vang lên, còn non nớt hơn giọng nữ nghe thấy ở căn phòng B lúc trước.
- Mẹ và em gái đều cần bố cứu. Nếu như ngay cả bố cũng bỏ cuộc thì trên đời này không ai có thể cứu được họ.
- Cứu...
Giọng nói của người đàn ông giống như nói mê.
- Ta đã thử hết các phương pháp rồi, ta vẫn Không thể tạo ra loại thuốc phù hợp…. Ta cần nhiều thời gian hơn… Thời gian…
Bạn cần đăng nhập để bình luận