Người Chơi Hung Mãnh

Chương 727: Nhân Sâm Quả Thụ

Thụ nhân lại gầm thét một lần nữa, Bạch Vĩnh Nghiên cũng vội vàng phiên dịch, nói:
- Đây là Nhân Sâm Quả Thụ đang giục mọi người ăn nhanh lên vì trái cây của nó không thể bảo tồn lâu dài được, phải ăn ngay lập tức. Nếu như không ăn, sẽ bị hỏng ngay.
Giống như để chứng minh lời nói của Bạch Vĩnh Nghiễn, cây ăn quả rung rung cành cây một chút, những quả còn sót lại treo trên cành cây, màu sắc của nó đang chuyển từ trắng thành đen mà tốc độ chuyển màu này dùng mắt thường cũng có thể thấy được.
Mọi người quay sang nhìn nhau, thấy Bạch Vĩnh Nghiễn ăn rất vui vẻ, cũng học theo mà cắn vài miếng, quả nhiên giống như lời mà hắn ta nói, thơm ngọt lại nhiều nước.
- Các vị ăn rồi có thấy vui vẻ không?
Bạch Vĩnh Nghiễn cười sảng khoái nhìn một lượt qua tất cả mọi người, sau khi có được đáp án chắc chắn, cầm lấy đĩa gốm sứ có hoa văn trang trí ở trên bàn.
Vì lấy lý do "cây ăn quả vô cùng quý hiếm, có thể làm vật liệu đặc biệt, phụ giúp cho việc thải ra độc môn pháp thuật".
Lấy đi tất cả hạt của mỗi vị tân khách.
Lật bàn tay một cái, một đĩa đầy hạt ở trước mắt bao người đã biến mất không thấy đâu nữa, lại lộ ra một tay kỳ thuật.
Theo lý mà nói, một màn biểu diễn tài nghệ đến như thế này cũng đã đủ lắm rồi.
Tân khách cũng đã nhìn đủ mánh khóe, đào cũng ăn đủ rồi, coi như thừa nhận địa vị khách khanh của Bạch Vĩnh Nghiên ở trong Thục Vương phủ, Vũ Chu lão giả vô cùng tức giận nắm chặt tay lại, âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng, Bạch Vĩnh Nghiễn cũng không có ý định dừng tay lúc này.
Chỉ thấy hắn ta vỗ tay một cái, cười vang nói:
- Kế tiếp, Bạch mỗ muốn biểu diễn chính là, Hoạt Giải Thuật đã thất truyền từ lâu.
Hoạt Giải Thuật sao?
Tất cả mọi người ở đây đều vểnh lỗ tay lên, trong lòng có chút tò mò.
Chưa từng nhìn thấy loại thuật pháp này, nghe cũng chưa từng nghe nói qua.
Chẳng có lẽ nào, thuật pháp này so với thuật pháp biến cây củi gỗ khô thành cây đào còn thần kỳ hơn nữa hay sao?
Mọi người vô cùng mong mỏi và trông mong, chờ xem cảnh tượng mới lạ.
Bạch Vĩnh Nghiễn lại thản nhiên lấy từ trên bàn ăn của chính mình, lấy ra con cua trên chiếc đĩa ăn ở trên bàn, trở lại bên cạnh cây đào và ngồi xếp bằng xuống.
Để bàn ăn lên trên đầu gối, mím chặt bờ môi, nhắm mắt suy ngẫm, giống như đang giao tiếp với các vị thần linh trong bóng tối, tìm kiếm gợi ý đến từ các vị thần.
Nhìn thấy bộ dáng trịnh trọng lạ lùng của hắn ta.
Mọi người thở cũng không dám thở mạnh, tâm tình bắt đầu khẩn trương và trong đám người vô cùng yên lặng không có một tiếng động nào phát ra.
Một lúc lâu sau, đột nhiên Bạch Vĩnh Nghiễn mở to hai mắt, giơ hai tay lên giữa không trung rồi khoa tay múa chân làm cho mọi người ở đây không thể hiểu đó là loại thủ ấn gì, giống như tất cả đều sắp hóa thành tàn ảnh.
- Lâm, binh, đấu, người, giai, trận, liệt, tiền, đi!
Hai mắt của Bạch Vĩnh Nghiễn trợn to, dùng hai ngón tay chỉ thẳng vào huyệt Thái Dương, miệng thấp giọng quát lên:
- Mời Thực thần hiện thân!
Ở đây có không ít thuật sĩ đồng hành, liếc mắt một cái đã nhận ra, thuật mà Bạch Vĩnh Nghiễn đang thi triển chính là Thỉnh Thần Chi Thuật.
Cũng chính là dùng thủ ấn, phù thủy, chú ngữ, để triệu hồi "Tiên Phật thần linh" đến từ bên trong bóng tối, khiến cho bám vào trên người của mình, có được đủ loại năng lực huyền bí kỳ lạ.
Từ thời cổ đại đã có Thỉnh Thần Chi Thuật, thậm chí còn ra đời sớm hơn trước khi Đạo giáo được sinh ra.
Các nhà pháp sư tiên tri của những bộ lạc thời nguyên thủy, ở thời Viễn Cổ cũng đã dùng phương pháp thương tự, để giao tiếp với linh thể nguyên thủy ở bên trong bóng tối.
Mà sau khi Trương Thiên Sư phá núi phạt miếu, đã cắt đứt vô số tà tự.
Cũng đã định ra tính chất cho Thỉnh Thần Chi Thuật, hoặc là lên đồng viết chữ, nhảy đồng, toàn bộ đều là phô trương thanh thế, mê hoặc những người dân ngu dốt.
Bởi vì cái gọi là chính thần không có phụ thể, phụ thể thì không phải là chính thần.
Tất cả đều trên Thiên Tiên thần tướng thật, không phụ sinh ra thân thể, nếu như dính vào lời nói của con người, chính là tà ma ngoại đạo, quỷ bất chính.
Mặc dù Long Hổ Sơn và Thiền Tông đã thừa nhận có chuyện Kê Đồng này.
Nhưng ở trên pháp lệnh, kiên quyết cấm chỉ môn hạ đệ tử cập đến việc này.
Người vi phạm không chỉ bị trục xuất khỏi sư môn, mà còn có thể bị các môn phái khác truy đuổi và thanh toán.
Nhưng mà, truyền thừa của Kê Đồng đã từ rất lâu rồi.
Cho dù Long Hổ Sơn và Thiền Tông, cũng rất khó có thể tiêu trừ được sự ảnh hưởng rộng rãi của Kê Đồng Thuật ở dân gian.
Ở rất nhiều khu vực lạc hậu, thầy cúng và bà cốt vẫn thịnh hành như cũ.
Bọn họ sử dụng kết nối âm dương, thay dân chúng giao tiếp với tổ tiên đã qua đời từ lâu, tiêu trừ tai họa, trị liệu tật bệnh, giải đáp nghi ngờ.
Những người này phân bố rộng rãi, truyền thừa cũng vô cùng hỗn loạn.
Ngay cả tu sĩ ở trong Long Hổ Sơn cũng khó mà có thể tính toán được số lượng cụ thể.
Chỉ chắc chắn cho rằng đại đa số bọn họ đều không có pháp lực, hoàn toàn là đánh lừa dân chúng không có nhiều hiểu biết.
Chỉ có một số ít người, có được một chút xíu hoặc chuẩn hoặc linh cảm trời sinh không chính xác.
Bạch Vĩnh Nghiễn này, lại có thể thực hiện Kê Đồng Thuật Pháp sao?
Hắn ta mời "Thực thần" nhập vào người, lại là cái gì vậy?
Trong lòng mọi người đều tò mò, nhìn chằm chằm vào Bạch Vĩnh Nghiễn không rời mắt.
- Hây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận