Người Chơi Hung Mãnh

Chương 140: Hoan Nhạc

Vì thế mà hắn không quan tâm việc có thể bị bao vây hay không, hắn cũng phải trực tiếp giao chiến với quân đội của chính phủ Philippines, để bảo vệ món hàng này.
Nghe thấy lời trách ngầm của Santos, Tamar Riadi vẫn mỉm cười như cũ, nhưng mặt mũi có chút u ám.
Hắn liếc nhìn phòng ngủ ở phía sau phòng trú ẩn, một đống con ngựa được xếp ngay ngắn chỉnh tề được đặt chung với rương chế tạo từ hợp kim.
Tất cả rương hòm bên cạnh đều có dấu ấn của Hoa Quỳnh.
Trong tòa nhà, số lượng con nghiện vượt qua sức tưởng tượng của Lý Ngang.
Tội phạm ma túy, tham nhũng và nghèo đói là ba tệ nạn lớn nhất ở Philippines.
Trước khi Duterte phát động phong trào chống ma túy, cũng đã có những tên trùm cậy vào tiền tài và quyền lực để gõ cửa tầng lớp thượng lưu.
Từ nhân viên của sở cảnh sát Philippines cho tới bộ trưởng bộ tư pháp Philippines Lê Lợi Mã, một nửa cơ quan hành chính pháp luật của Philippines đều có liên quan đến chuỗi lợi ích đen của ma túy.
Trong tổng 100 triệu dân số người Philippines, có tới 3,7 triệu người nghiện ma túy, và con số này đang tăng lên chóng mặt mỗi ngày.
Nghèo khó, tham nhũng, lạc hậu và thiếu hiểu biết, mỗi một yếu tố đều đang thúc đẩy sự phát triển của ma túy.
Một bộ phận lớn thanh thiếu niên Philippines không được sự giáo dục cơ bản, không được cha mẹ dạy dỗ đàng hoàng, cũng không có công việc tử tế và không có chút hy vọng nào đã trở thành những con nghiện ma túy.
Không ít người vì để có nhiều tiền mua ma túy mà đã gia nhập vào các bang phái, chủ động bước vào chuỗi lợi ích đen.
Những người được gọi là "cư dân" sống trong khu chung cư này thực sự rất khó xác định họ thực sự là những người bình thường chỉ dính chút ma túy, hay là thành viên của chuỗi lợi ích đen.
Mười bảy mười tám tuổi, mười bốn mười lăm tuổi hay thậm chí là mười hai mười ba tuổi là người Philippines đang chao đảo trên hành lang.
Trên tay bọn không cầm súng lục thì cũng là cầm dao bầu, hò hét đi theo nhóm năm nhóm ba.
Khi tiểu đội đặc chủng tác chiến vừa bắt đầu tiến vào tòa nhà, Tamar Riadi vì muốn giảm bớt tổn thất cho thuộc hạ của mình.
Đã cố tình sử dụng hệ thống phát thanh để nói với tất cả cư dân trong tòa nhà là chỉ cần giết chết một tên đặc vụ của đội đặc chủng tác chiến, thì sẽ được miễn tiền thuê nhà, đồng thời cũng được nhận thêm 1 triệu pê sô Philippines hoặc ma túy đồng giá.
Dưới phần thưởng lớn, thì phải có một người chồng dũng cảm. Sau khi tiểu đổi đặc chủng tác chiến bị những bang phái lớn đánh tan, những thiếu niên gầy yếu thấp bé mạnh dạn bước ra khỏi phòng và đi trên hành lang.
Bọn chúng không ngừng dùng súng lục, mã tấu và lưỡi dao đập vào vách tường gốm trên hành lạng, tạo ra một âm thanh giòn giã, trong đôi mắt đều là khát vọng đồng tiền.
Một thanh niên gầy yếu mặc sơ mi đỏ, đạp mạnh vào một cánh cửa.
Hắn cầm mã tấu xông vào phòng, nhìn quanh một lượt, nhìn thấy máu ở trên mặt đất, vết máu lại chỉ về hướng phòng ngủ.
Tên áo sơ mi đỏ cầm mã tấu, nằm im lặng xuống đất, nhìn thấy gì đó qua khe hở cửa phòng ngủ.
Hắn hào hứng đứng dậy, chạy ra hành lang, lòng bàn tay vẫy qua khung cửa, vô cùng phấn khích, hét vào những người bạn đang chao đảo trên hành lang:
- Ở đây có người!
- Ở đâu có người?
- Đến đây, đến đây.
Một nhóm người la hét hỗn loạn, xông vào ngôi nhà bằng gỗ mun, chen chúc nhau, dùng dao mạnh bạo đập cửa phòng ngủ.
Phía sau cửa phòng ngủ là một người phụ nữ trẻ, trên giường là một người phụ nữ lớn tuổi với nước da vàng, không khí bên trong nồng nặc mùi thuốc bắc.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào đám thiếu niên la hét:
- Mấy người định làm gì?
Cô tên Lợi Gia Nhã, theo như tập tục của Philippines, bình thường cô được gọi là "Hoan Nhạc".
Người Philippines không quan tâm là nam nữ hay già trẻ, thân phận hay địa vị, tất cả đều có một cái biệt danh dễ đọc, ví dụ như Quân Quân, Đại Quỷ, Đinh Đông, Linh Linh, Kiều Kiều, vân vân...
Gã sơ mi đỏ nhìn chằm chằm vào Hoan Nhạc một hồi, hắn mỉm cười, lấy tay đẩy cửa ra, đi tới trước giường, nằm xuống đất.
Dưới gầm giường, là một tên đặc vụ của đội đặc chủng tác chiến.
Tay phải và chân trái của hắn đã bị thương bởi đạn, máu chảy đầy dưới đất.
Người đặc vụ khó khăn gắng với ra súng ống, gã sơ mi đỏ vội vàng bật dậy, ôm lấy Hoan Nhạc, nhìn dưới gầm giường hét lên:
- Nếu mày nổ súng, tao sẽ giết cô ta!
Dứt lời, gã sơ mi đỏ ra hiệu với đồng bọn bao vây hai bên, hai tên thiếu niên nhảy lên giường, nghiêng người kéo người đặc vụ từ dưới gầm giường ra.
Người đặc vụ giơ súng lên phản kích, lại bị đá một cước văng mất súng trên tay, hắn cũng đá vài cái vào mặt, một cái răng bay ra ngài, khuôn mặt bị sưng tấy lên.
- Cởi áo khoác của hắn!
Gã sơ mi đỏ thả Hoan Nhạc ra, bọn thiếu niên rất phấn khích kéo lê người đặc vụ ra phòng khách.
Có người lột áo chống đạn của đặc vụ ra rồi mặc nó vào người, có người thì lắc lư bộ đàm của đặc vụ, người thì giơ khẩu súng lục chơi qua chơi lại.
Gã sơ mi đỏ nhìn thái độ phấn khích của đồng bọn, quay người nhìn về phía Hoan Nhạc đang cố gắng bình tĩnh, vừa cười nham hiểm vừa nói:
- Cô đang bao che cho hắn sao?
Hoan Nhạc lắc đầu, nhìn khuôn mặt đã từng rất quen thuộc nhưng bây giờ lại rất xa lạ kia, cô nói một cách gượng gạo:
- Hắn ta có súng, là hắn ép tôi, Ka Ka, về nhà đi.
Thiếu niên với biệt danh Ka Ka nhìn áo sơ mi Hoan Nhạc đang mặc, chiếc áo sơ mi suông xuống nhưng vẫn làm lộ ra cơ thể khô gầy của cô, hắn liếm môi.
Hoan Nhạc không phải là kẻ nghiện, cô ở đây đơn giản là vì ở đây cho thuê nhà rẻ.
Khi Ka Ka còn là một thiếu niên chất phác đã từng thích Hoan Nhạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận