Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1542: Bác sĩ (1)

Những nguyện vọng như ‘thay đổi thế giới’ hay ‘khiến mặt trời mọc từ đằng tây’ đều không thể trở thành hiện thực.”
“Ồ?”
Hoenheim hơi cau mày, trao đổi một ánh mắt với những người đồng đội khác.
Người chơi không có cảm giác sùng kính mãnh liệt đối với núi thánh giống như cư dân bản địa của thế giới này.
Bọn họ kiêu ngạo mà tự chủ, có thể phân tích bất cứ yếu tố siêu nhiên nào, mọi cư dân bản địa trong kịch bản đều chỉ là những viên đá lót đường giúp người chơi trở nên mạnh mẽ hơn.
Tuy rằng những người có mặt ở đây không giống như một số nhóm cực đoan, coi khinh tất cả mọi thứ trong thế giới kịch bản, song cơ chế cầu nguyện của núi thánh lại trông chẳng khác nào một vật phẩm siêu phàm có độ bí ẩn cao như ‘Chén Thánh’, khiến bọn họ cảm thấy cảnh giác hơn là mong muốn.
Trưởng làng đắm chìm trong lời kể, không hề để ý đến cảm xúc lạnh nhạt của đối phương, tự mình thao thao bất tuyệt:
“Ngoài ra, thôn làng bọn ta cũng sẽ tổng kết ra một số quy luật dựa trên nhóm dũng sĩ từ trên núi xuống.
Chẳng hạn như, thử thách càng khó thì mức độ hoàn thành càng cao; phạm vi có thể cầu nguyện càng rộng thì mức độ hoàn thành nguyện vọng càng hoàn hảo.
Chẳng hạn như cùng là trường sinh bất lão, một số người có thể sống đến hơn hai trăm năm rồi chết vì lão hóa, nhưng một số người lại có thể biến thành các loài trường sinh giống như tinh linh, sống đến bốn năm trăm năm.
Hơn nữa, nếu như cố chấp yêu cầu một nguyện vọng có độ khó cao không phù hợp với thử thách mà bản thân đã hoàn thành, hoặc là thể hiện sự bất kính với núi thánh trong quá trình cầu nguyện, nguyện vọng cũng sẽ biến thành lời nguyền. Giả sử biến người cầu nguyện trường sinh bất lão thành một hòn đá bất tử bất diệt, hoặc là biến kẻ muốn hủy diệt thế giới thành một tên điên - trong tâm trí và nhận thức của hắn, thế giới đã bị hủy diệt, nguyện vọng của hắn đã được thực hiện ở một mức độ nào đó.”Trưởng làng khựng lại, che miệng ho kịch liệt: “Khụ khụ khụ, thực ra một người với tư cách là người bảo vệ như ta không được phép nói cho các dũng sĩ biết nội dung này. Ở một mức độ nào đó, hành vi của ta đã vi phạm nghiêm trọng vào lời răn dạy của tổ tiên là không can thiệp vào nhóm dũng sĩ, để bọn họ tự do phát triển. Sau khi chết, có lẽ ta không còn mặt mũi nào để gặp liệt tổ liệt tông nữa…”Chậc…Khóe miệng Hoenheim co giật, ý của đối phương là hắn đã tiết lộ nhiều thông tin có giá trị như vậy, hy vọng bọn họ cũng có thể báo đáp lại sao cho tương xứng. Tuy nhiên, những gì trưởng làng nói thật sự có chút giá trị. Hoenheim gật đầu, nói: “Trưởng làng, ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói, bọn ta nhất định sẽ cố gắng thực hiện mà không làm ảnh hưởng đến việc hoàn thành sứ mệnh của mình.”Mục tiêu nhiệm vụ của giai đoạn trước đó là ‘giết chết ma thú, hoàn thành ủy tháng của trưởng làng tộc bảo vệ, lấy được chìa khóa tới núi thánh’, giới hạn thời gian nhiệm vụ là 18 tiếng đồng hồ. Bọn họ không biết ‘hoàn thành ủy thác của trưởng làng’ trong đó chỉ là giết chết ma thú lấy lại viên đá, hay là cũng bao gồm cả cuộc trò chuyện hiện tại. Nếu như là vế sau… mong là thời gian hoàn thành không vượt quá mười giờ đồng hồ, nếu không chắc chắn nhóm người chơi sẽ cần sử dụng đến một vài thủ đoạn khác thường.
Trưởng làng nghe vậy thì vui mừng, khẽ hỏi: “Ta mạn phép muốn biết, các vị dũng sĩ có muốn thực hiện nguyện vọng gì sau khi quyết định đi vào núi thánh và hoàn thành thử thách hay không?”Nguyện vọng? Nhóm người chơi nhìn thoáng qua nhau, không có vẻ gì là sốt sắng cả.
Hoenheim hắng giọng, chậm rãi nói: “Cái này à… hiện ta và đồng đội vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, có lẽ phải đợi đến khi hoàn thành thử thách, nắm trong tay cơ hội cầu nguyện thì mới có thể quyết định. Dù sao bọn ta cũng là người tới từ một nơi nhỏ bé, chưa bao giờ thấy các trường hợp cầu nguyện thật sự.”
“Là vậy sao…”
Trưởng làng xoa hai lòng bàn tay, hít sâu một hơi, đột nhiên khẩn cầu: “Thế thì không biết liệu rằng các ngươi có thể cầu nguyện để cứu thôn làng người bảo vệ bọn ta không?”
“Hả?”
Hoenheim nghe vậy thì sửng sốt, “Cái gì?”
“Cứu thôn làng bọn ta.”
Trên gương mặt nhăn nheo già nua của trưởng làng lộ vẻ vô cùng chân thành và xót xa, “Thôn làng bọn ta mấy chục năm nay đều mắc phải chứng bệnh lão hóa, từ gần mười nghìn cư dân trong thời kỳ hoàng kim đến nay chỉ có chưa đầy một nghìn người.
Bất cứ ai, không phân biệt xuất thân, giới tính, tình trạng sức khỏe, đều không thể sống qua tuổi ba mươi, thậm chí mới ngoài hai mươi tuổi để gầy gò, già nua và chết sớm hệt như ta. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng ngôi làng sẽ suy vong và biến mất trong vòng ba thế hệ nữa. Khẩn cầu các vị dũng sĩ cứu lấy bọn ta…”
Nói xong, trưởng làng bỏ gậy chống, rời khỏi ghế sofa rồi quỳ xuống trước mặt nhóm người chơi, dập đầu một cái.
“Thế này…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận