Người Chơi Hung Mãnh

Chương 707: Biến con lừa

Triệu Thư Sinh cực kỳ muốn cự tuyệt, nhưng lại có hai tiểu nhị trong cửa hàng vây quanh, trên mặt cười tủm tỉm, chân lại chặn lại phương hướng chạy trốn của hắn, túi bên hông phồng lên tựa hồ cất giấu binh khí.
Triệu Thư Sinh đành phải bày ra khuôn mặt tươi cười gật đầu đồng ý, giống như những lữ khách khác ở lại đại sảnh chờ Tam nương tử bưng đến bữa sáng.
Một lát sau, Tam nương tử vẻ mặt có chút tiều tụy liền bưng cơm cháo, đồ ăn lạnh, bánh nướng đến đại sảnh chia mỗi người một phần.
Những lữ khách khác không nghi ngờ gì, ăn rất ngon miệng, liên tục khen ngợi Tam nương tử tay nghề tinh xảo, bánh nướng làm hương vị cực kỳ tuyệt.
Triệu Thư Sinh ra ý nhắc nhở, nhưng phía sau chỉ có một tiểu nhị trong cửa hàng dùng lưỡi dao kề vào hông hắn, không đợi hắn mở miệng liền phỏng chừng sẽ bị một đao đâm xuyên thắt lưng.
- Triệu công tử sao lại không ăn?
Tam nương tử xoa xoa ngọn tóc mềm mại bên tai mình, quyến rũ ngáp một cái,
- Công tử là ngại không ngon sao? Đây chính là bánh tôi nướng suốt đêm...
- Nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị tối qua, tôi còn ăn được như thế nào đây?!
Triệu công tử trong lòng thầm mắng, nhưng dưới sự bức bách của lưỡi đao bên sống lưng, miễn cưỡng lộ ra tươi cười không tình nguyện từ trên bánh cắn một ngụm nhỏ, giống như là ăn thạch tín, gian nan nhai nuốt.
- Được rồi, cơm no, tôi cũng nên lên đường.
Một lữ khách ăn no cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ bụng, từ trên ghế cầm lấy túi bọc, chắp tay về phía Tam nương tử dựa vào bên quầy:
- Đa tạ Tam nương tử khoản đãi, lần sau đến Lữ Châu ta nhất định ở khách sạn này.
Tam nương tử mỉm cười, xua tay nói:
- Khách nhân đi thong thả, tiểu nhị đi dắt lừa.
- Không cần không cần, ta tự mình làm là được.
Lữ khách cười đi về phía cửa khách sạn, đi được một nửa đột nhiên ngã một cái:
- Ai.. ách, chân của tôi ách a ách a...
Lời còn chưa dứt, trên cánh tay hắn liền mọc ra một tầng lông xám đen nhạt, tiếng kêu đau đớn trong miệng biến thành tiếng lừa kêu “Ách a”.
Khuôn mặt đột nhiên kéo dài, tai trở nên nhọn hơn, đứng bằng bốn chân.
Trong khoảnh khắc lại biến thành một con lừa!
Những lữ khách khác hoảng loạn la hét, bối rối đứng dậy khỏi ghế, nhưng lại té ngã xuống đất.
Trong cửa hàng tiếng lừa kêu vang lên bốn phía, ồn ào vạn phần, trên mặt Tam nương tử cùng vài tên tiểu nhị lại chỉ lộ ra nụ cười lạnh như băng.
Hóa ra là như vậy!
Triệu Thư Sinh trong lòng tro tàn một mảnh, Tam nương tử sở dĩ có thể trong thời gian ngắn ngủi vài năm tích góp gia nghiệp khổng lồ, đều là dựa vào tà thuật biến người thành lừa như vậy, hãm hại hành khách qua lại, xâm chiếm tiền tài, không vốn vạn lời.
Còn có thể đem biến lữ khách thành lừa để buôn bán đến các nơi trong thiên hạ, thanh trừ manh mối, thuận tiện kiếm được một khoản.
Những con lừa, cừu, ngựa ở sân sau của khách sạn... Phỏng chừng đều là người đi đường đã từng bị hại.
Có lẽ là nguyên nhân Triệu Thư Sinh chỉ ăn một miếng, quá trình biến thành lừa của hắn so với những người khác càng thêm chậm chạp.
Tam nương tử ngược lại không vội, gọi tiểu nhị đem Triệu Thư Sinh nửa người nửa lừa cùng với những con ngựa lừa khác đang kêu loạn "Ách a" đều mang vào hậu viện.
Chẳng lẽ, Triệu Quý Hòa ta hôm nay sẽ chết ở chỗ này sao?
Còn chưa thi lấy công danh lợi lộc, chưa cưới thiên kim hào môn, không mở ra kế hoạch vĩ đại, không dương danh lập vạn, liền biến thành một con lừa...
Hai hàng nước mắt từ trên gương mặt hẹp dài của con lừa xanh rơi xuống.
Trong nháy mắt cuối cùng trước khi ý thức lâm vào mơ hồ, con lừa này tựa hồ nghe thấy thanh âm của một nam tử từ trước viện truyền đến.
- Tiểu nhị, Long huyện đi như thế nào?
Đi vào bên trong cửa hàng là một đạo sĩ tóc ngắn mặc áo đen.
Tiểu nhị cửa hàng đang thu dọn bát đĩa vừa rồi hành khách để lại trên bàn, thấy đạo nhân tiến vào, đáy lòng hơi hồi hộp một chút.
Trên đời này có không ít đạo nhân giả bịp bợm lừa gạt lấy tiền, nhưng cũng có tu sĩ chân chính đi lại hồng trần, trừng ác làm việc thiện.
Việc kinh doanh của khách sạn chính là biến người thành lừa rồi chiếm đoạt tiền của lữ khách, tiểu nhị của cửa hàng tự nhiên là chột dạ, muốn mau chóng đuổi đối phương đi.
Hắn vội vàng buông chén đĩa xuống nghênh đón, nịnh nọt cười nói:
- Đạo trưởng ngài muốn đến Long huyện? Từ nơi này đi về đường lớn phía bắc, gặp phải ngã ba đầu tiên hướng bên phải, lại đi năm, sáu dặm liền đến Long huyện thành.
- A, đa tạ.
Lý Ngang gật gật đầu, xoay người đi về phía cửa khách sạn, đi tới cửa lại vỗ ót một cái, quay trở lại cười nói với tiểu nhị:
- Bần đạo nghe nói Tam nương tử kinh doanh khách sạn này thích làm việc thiện, gặp được lữ khách không mang theo tọa kỵ luôn lấy giá thấp bán lừa ngựa tiếp tế cho đối phương.
- Bần đạo ra ngoài vội vàng, không mang theo ngựa.
- Không biết quý cửa tiệm có thể bán một hai con cho bần đạo với giá thấp hay không?
Tiểu nhị cửa hàng không khỏi thầm mắng, khách đi đường ra ngoài phần lớn đều phải giữ mặt mũi, cho dù muốn được hỗ trợ cũng sẽ vòng vo uyển chuyển đưa ra thỉnh cầu.
Nào có giống như tên đạo sĩ này, gặp mặt liền yêu cầu khách sạn bán ngựa với giá thấp.
- Điều này ... Tiểu nhân không có cách nào làm chủ, kính xin đạo trưởng ở chỗ này đợi một lát, tiểu nhân liền đi mời Tam nương tử tới...
Tiểu nhị nói lời khách sáo bảo Lý Ngang ở trước cửa khách sạn chờ đợi, còn mình thì một đường chạy tới mở rèm cuốn lên, thấp giọng hô to bà chủ khách sạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận