Người Chơi Hung Mãnh

Chương 689: Thiên lý quốc pháp nhân tình

Mã Bang Đức phấn khởi nói:
- Được được được, chuyện này cứ để bản quan đi sắp xếp.
Mã Huyện Lệnh đứng lên khỏi ghế, ra lệnh cho thuộc hạ kéo Ngô Hồ tay chân đã bị tàn phế vào địa lao, dọn dẹp sạch sẽ vệt máu Ngô Hồ để lại trong đại sảnh.
Trả lại đồ vật vào trong túi làm chứng cứ, sau đó đi đến địa lao quét dọn phòng giam.
Công việc của bọn nha dịch trở nên bận rộn, Mã Huyện Lệnh đi đến trước mặt Lý Ngang nói khẽ:
- Đạo trưởng, tên trộm Bạch Liên kia có đồng bọn sao?
Lý Ngang gật đầu:
- Ừ, chắc chắn là có.
Mã Bang Đức liếm bờ môi khô nứt nẻ:
- Trong bức thư kia có nói, tên trộm Bạch Liên sẽ tụ họp ở ngôi miếu hoang đúng không? Có cần tại hạ điều quan binh đi mai phục ở đó hay không?
- Không cần.
Lý Ngang chỉ huyện nha:
- Nơi này vừa rồi gây ra tiếng động lớn như vậy, mấy tên trộm Bạch Liên không phải kẻ ngốc, sao có thể vẫn tập hợp ở ngôi miếu hoang đó được chứ.
Huống chi, quan binh thông thường cũng không thể làm được gì trước mặt đám yêu nhân.
Mã Bang Đức á khẩu không trả lời được, đề phòng khắp nơi cũng không tránh được mánh khoé xảo quyệt của bọn trộm.
Người bình thường nếu phải đối diện với yêu thuật âm hiểm mờ ám thì đúng là không có sức mà chống cự.
Lý Ngang nói:
- Nếu như tên Ngô Hồ này thật sự có giá trị thì đêm này nói không chừng sẽ có tên trộm Bạch Liên khác đến cướp ngục. Tốt nhất là Mã Huyện Lệnh và người thân nên tìm nơi trú ẩn an toàn đã.
- Vâng, vâng.
Mã Bang Đức gật đầu như giã tỏi, chợt nhớ tới điều gì, do dự nói:
- Đạo trưởng có cần tại hạ điều động binh khí trong kho vũ khí của Vũ Đức Vệ hay không?
- Ông có thể điều động được à?
Lý Ngang hơi ngạc nhiên:
- Cái này không hợp pháp đâu?
- Thời điểm nhạy cảm, cách thức cũng phải khác biệt.
Mã Bang Đức nói một cách chắc nịch:
- Ở nơi thâm sơn cùng cốc, không thể chú ý nhiều như vậy.
Thời thế khó khăn, Mã Huyện Lệnh đã sớm nghe nói trên giang hồ có lưu truyền không ít vũ khí của Vũ Đức Vệ, cái gì mà Trấn Hồn Đinh, Tru Tà Phù, Dã Yêu Tiễn.
Có lẽ là bị binh lính bán ra ngoài.
- Được, nếu ông có thể điều động thì điều động đi.
Lý Ngang gật nhẹ đầu, hắn cảm thấy vẫn khá hứng thú đối với pháp khí ở bên trong thế giới này.
- Huyện thái gia…
Triệu Lục đứng ở bên cạnh, cẩn thận dò xét đi lên hỏi:
- Thảo dân nên làm gì đây?
- Ngươi sao?
Mã Bang Đức im lặng một thoáng:
- Những chi tiết nhỏ của ngươi có kẽ hở, việc lớn không lo chịu thiệt.
Lần này không tính toán việc ngươi làm đầu trộm đuôi cướp, cứ về nhà trước đi. Không đến mấy ngày nữa, chắc hẳn sẽ có châu quận thấy ngươi năng nổ làm việc nghĩa sẽ có thưởng cho nhà ngươi.
- Khen thưởng ạ?
Triệu Lục vui mừng ra mặt, sau đó lại thoáng vẻ âu lo, do dự nói:
- Thảo dân, liệu thảo dân có bị Bạch Liên Giáo trả thù không ạ?
- Ha.
Mã Bang Đức bật cười;
- Muốn trả thù thì cũng sẽ tìm đến nha môn trước đã, cái người rảnh rỗi như ngươi, người khác muốn trả thù ngươi cũng ngại mất mặt. Đi về nhà đi.
Có nha dịch đến đưa Triệu Lục còn đang trong cơn mê đi ra ngoài.
Già trẻ cả nhà họ Hứa vẫn đang đứng ngoài cổng chờ hoàn toàn không hề hay biết những chuyện đã xảy ra trong nha môn, khi nhìn thấy cổng lớn huyện nha mở ra, nghi phạm Ngô Hồ giống như chó chết bị nha dịch kéo vào thiên sảnh.
Ô Quyết Ương đứng ở bên ngoài huyện nha sốt sắng cao giọng hỏi thăm Huyện Lệnh xem đã xảy ra chuyện gì.
- Các ngươi cứ bình tĩnh đã, có thể yên tâm rồi.
Mã Huyện Lệnh đi về phía người nhà họ Hứa, xoa tay, từ ái nói:
- Chứng cứ vô cùng xác thực, nhân chứng vật chứng tại chỗ đủ cả, nghi phạm Ngô Hồ cũng đã nhận tội, đợi đến khi công văn của Hình Bộ đến thì có thể lập tức xử phạt.
- Quá tốt rồi, quá tốt rồi!
Một người mặc hoa phục, có vẻ như là trưởng bối nhà họ Hứa, ông ta lau nước mắt:
- Vậy Huyện thái gia cho ta hỏi, đứa bé trong lòng con dâu đáng thương của ta…
- Điều này…
Mã Bang Đức quay đầu nhìn bình gốm sứ đang bị nha dịch đặt lại vào trong túi, cắn răng nói:
- Đứa bé kia tạm thời chưa thể đưa lại cho các ngươi được.
Người nhà họ Hứa lại trở nên nôn nóng bất an, xảy ra tình huống thảm thiết như vậy, bọn họ chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh éo le này thật nhanh, để có thể đưa Thiếu phu nhân và con của nàng nhập thổ vi an.
- Đã bắt được tên sát nhân rồi tại sao vẫn chưa trả lại đứa bé cho chúng ta?
- Đúng vậy, đúng vậy!
Mã Bang Đức đúng là khổ không thể nói.
Đứa bé bị Ngô Hồ hại chết là chứng cứ rất quan trọng, nói không chừng còn liên quan đến âm mưu to lớn của Bạch Liên Giáo.
Ý định của Mã Bang Đức là định phong toả tin tức trước đã, tạm thời giấu người nhà họ Hứa sự thật hung thủ là tín đồ giáo phái Bạch Liên.
Đêm nay để Lý Ngang trông coi nghi phạm, đợi đến sáng sớm ngày mai, binh lính của Vũ Đức Vệ đến Nga Thành, sau khi đảm bảo an toàn mọi việc, sẽ thông cáo lại người chết cho bọn họ, cũng trao trả đứa bé.
Mã Bang Đức hao hết sức lực mới có thể ổn định lại cảm xúc của người nhà họ Hứa, đợi cho đám người nhà họ Hứa rời đi, ông ta ngẩng đầu nhìn câu đối treo ở ba cái trụ cột trong công đường.
Trở thành quan không vinh, mất một quan không nhục, đừng nói quan vô dụng là do địa phương.
Ăn cơm của dân, mặc áo của dân, nói bản thân là nô lệ của dân cũng đúng.
Tấm biển là "Thiên lý quốc pháp nhân tình ".
- Ha.
Mã Bang Đức lắc đầu cười khẽ, hô lớn một tiếng, bảo thuộc hạ chuẩn bị ngựa, tiến về kho vũ khí của Vũ Đức Vệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận