Người Chơi Hung Mãnh

Chương 675: Chết rồi?

Đám phàm phu tục tử trong đại sảnh sợ tới mức đồng loạt lui về phía sau mấy bước, hốt hoảng trốn sau lưng Lý Ngang, sợ vị Hồn Tỏa giám ngục trưởng này giết đến đỏ mắt, đem hồn phách quần chúng ngồi xem chuyện ăn dưa bọn họ cũng đồng loạt câu đi.
Tín ngưỡng chi lực tăng 2.
Tín ngưỡng chi lực tăng 3.
Tín ngưỡng lực tăng lên từng chút, Lý Ngang đều hơi sửng sốt một chút.
Dạng này cũng được?
Sài Sài cô thật đúng là nhân tài.
- Hô Hô...
Sài đại tiểu thư hít sâu một hơi, lục quang trong mắt chậm rãi ảm đạm xuống giống như là khôi phục lý trí.
Quỳ gối một gối chắp tay về phía Lý Ngang:
- May mắn không nhục mệnh, tại hạ đã thu đi tất cả hồn phách của bọn ác đồ, khiến cho chúng ở trong địa ngục vô gian tiếp nhận trừng phạt phù hợp với tội ác của chúng.
- Ừm.
Lý Ngang phong khinh vân đạm gật đầu:
- Vậy đa tạ giám ngục trưởng.
- Chân nhân sao lại nói vậy, có thể dốc sức cho chân nhân là phúc phận tại hạ tu luyện mấy đời.
Sài đại tiểu thư phi thường vô sỉ cười hắc hắc:
- Lần sau nếu như còn có người tâm thuật bất chính, làm điều phi pháp, ác đồ làm xằng làm bậy thì xin ngài nhất định phải triệu hoán tại hạ.
- Trong Hồn Tỏa địa lao nhưng vẫn còn thiếu không ít lao động khổ sai.
Dứt lời, Sài đại tiểu thư thâm thúy nhìn thoáng qua quần chúng ăn dưa kia, dọa họ sợ tới mức lại cung cấp cho Lý Ngang bảy, tám điểm tín ngưỡng lực, lúc này mới chậm rãi trầm xuống biến mất dưới mặt đất.
Quần chúng ăn dưa trong đại sảnh hoàn toàn không dám nhúc nhích, ở tại chỗ chờ một lúc lâu mới do Dương Nhị mang theo tiếng run rẩy hỏi:
- Đạo trưởng, kết... kết thúc chưa?
- Kết thúc rồi.
Ly Ngang gật gật đầu, nhìn về phía chưởng quầy khách, phiền chưởng quỹ an bài nhân thủ đem những tên côn đồ này đặt lên xe, lát nữa cùng ta đi huyện nha báo quan.
Dù sao đã chết nhiều người như vậy, vẫn phải cùng quan phụ mẫu địa phương nói rõ ràng sự tình mới tốt.
Chưởng quỹ khách nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ sợ Lý Ngang giống như tu sĩ đạo nhân nhàn vân dã hạc trong truyền thuyết, chỉ cần trừng gian trừ ác rồi mặc kệ việc xử lý hậu sự.
Nếu vị đạo trưởng Tây Môn Tử này vỗ mông rồi rời đi, lưu lại thi thể không rõ lai lại ở chỗ này.
Hắn làm một chưởng quỹ khách sạn thật đúng là không dễ lấy được sự tin tưởng của huyện quan Nga thành.
Chưởng quầy khách sạn vừa đi qua quỷ môn quan lau mồ hôi trên trán, liên tục nói:
- Đạo trưởng nói phải, chính là như thế, chính là như thế. Trương Tam, Lý Tứ, hai người mau đi giúp đỡ.
Hai tiểu nhị khách sạn bị điểm tên, mặt như mướp đắng, chạy đến đình viện dùng chiếu cỏ che lại xe tải chở hàng, lại đem thi thể, cẩn thận đặt lên trên xe.
Kế toán tiên sinh của khách sạn tiến đến trước người chưởng quỹ, nhẹ giọng nói:
- Chưởng quỹ, có muốn tôi đi báo cho khách trên lầu một chút hay không?
- A?
Chưởng quỹ sửng sốt một chút, một lát sau mới phản ứng lại:
- Đừng, đừng. Để cho bọn họ an tâm ngủ đi.
Đùa gì vậy, trong khách Đồng Phúc của hắn xảy ra chuyện bọn ác đồ cố gắng mưu hại khách đã đủ phiền toái rồi, chỉ cần sơ sẩy một chút liền sẽ mang tiếng phải đóng cửa.
Có thể che giấu được điểm nào hay điểm đó.
Đợi đến khi tiểu nhị đem tất cả thi thể đặt lên xe kéo, chưởng quầy lại nhiều lần xin lỗi các lữ khách trong đại sảnh, cầu xin lữ khách cùng bọn họ đi quan phủ báo án.
Để chứng minh mình không phải là đồng bọn của kẻ trộm, mọi người trong cửa hàng đành phải đồng ý cùng nhau đi đến đình viện.
Gần đến lúc xuất phát, Lý Ngang ra vẻ từ bi tự tay xoa dịu đôi mắt trắng bệch của bọn ác đồ.
Kỳ thật là dùng đầm lầy ấn ký thần minh phóng thích độc tố, nhanh chóng làm thối rữa lục phủ ngũ tạng của những người này, làm cho nội tạng suy kiệt mà tử vong.
Cứ như vậy, cho dù quan phủ tiến hành khám nghiệm tử thi thì cũng có thể dùng lý do "cướp đi hồn phách sẽ dẫn đến nội tạng mục hóa" lấp liếm cho qua.
- Được rồi.
Xác định tất cả bọn côn đồ đều đã tử vong, Lúc này Lý Ngang mới gật đầu vỗ vỗ xe kéo bảo tiểu nhị cửa hàng mở cửa đình viện ra.
Một đám người cầm đèn lồng chậm rãi đi về phía quan phủ huyện thành.
- Đúng rồi chưởng quỹ, huyện lệnh Nga thành này họ gì tên gì?
- Hồi bẩm chân nhân, huyện lệnh Nga Thành chúng tôi họ Mã, tên Bang Đức, tự Chiêm Mưu.
- A a a!
Huyện trưởng Mã Bang Đức từ trong mộng bừng tỉnh, lập tức từ trên giường ngồi dậy, lưng thấm ra đầy mồ hôi.
- Phu quân, làm sao vậy !
Tiểu thiếp mới cưới cảm giác được động tĩnh cũng ngồi dậy, không để ý xoa xoa đôi mắt buồn ngủ của mình, âu yếm vuốt ve lưng Mã Bang Đức.
Mã Bang Đức không trả lời mà nhìn xung quanh, nhìn thấy phòng ngủ quen thuộc xung quanh, giường, bàn ghế, và khuôn mặt của tiểu thiếp.
Mới yên lòng chậm rãi buông cánh tay đang dùng sức bóp tấm chăn đến ngón tay trắng bệch, miễn cưỡng nặn ra tươi cười:
- Ta không có việc gì.
Thật ra hắn sao lại không có việc gì.
Trong giấc mơ của mình, hắn lại lần nữa trải qua nạn đói tột cùng, nhận hết ngược đãi và chịu đựng đói khổ lạnh lẽo.
Tất cả những điều này là gì?
Mã Bang Đức thở dài một hơi, trong ánh mắt có chút khó hiểu của tiểu thiếp đi xuống đất, đi tới trước bàn rót một ngụm trà lạnh lẽo.
Để trà thẩm thấu làm mát mẻ ngũ tạng, bình tĩnh đầu óc bị choáng váng.
- Đông đông đông!
Tiếng gõ cửa vang lên.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm quen thuộc của người hầu trong nhà:
- Lão gia, có người đến báo quan!
Mã Bang Đức nhướng mày, khôi phục bộ dáng thành huyện thái gia cao cao tại thượng, trầm thấp hô ra ngoài cửa:
- Đã trễ như vậy, ai còn có án tình?
Người hầu nói:
- Là chưởng quầy khách sạn Đồng Phúc trong thành, trong cửa hàng của hắn xông vào tám tên trộm, đều đã chết.
- Chết rồi?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận