Người Chơi Hung Mãnh

Chương 692: Sử nữ

Hắn liều mạng dùng dao găm chặn kiếm tiền đồng, tay trái thì vươn về phía sau túm lấy tên cai tù hung hăng ném về phía đạo sĩ.
Đạo sĩ vẫn như cũ không nói lời nào, mặt không hề cảm xúc, trường kiếm trong tay vẫn tiếp tục chém xuống phía dưới, không vì bị tên cai ngục đang hoảng sợ cản lại mà do dự.
Nhìn thấy tên cai ngục sắp bị thanh kiếm này đập vào đầu chết ngay tại chỗ, thì cổ tay của đạo sĩ tóc ngắn đột nhiên vặn vẹo dữ dội.
Toàn bộ cánh tay uốn cong giống như một con rắn đang uốn lượn.
Mũi kiếm tiền đồng vừa khớp sượt qua da đầu của tên cai ngục, nặng nề chém trúng eo của tên cướp.
Mặc dù mũi kiếm tiền đồng không nhọn, nhưng lực lượng kinh khủng tác động lên nó cũng đủ để gây ra sát thương chí mạng.
Tên cướp ngục bay ra ngoài như một quả hồ lô, máu tươi giống như không cần tiền ồ ạt tuôn ra từ trong quần áo dạ hành, vẩy tung tóe khắp hành lang nhà giam.
- Khụ khụ!
Tên cướp ngục miễn cưỡng bò dậy, phun ra máu tươi, từ trong mặt nạ dọc theo cằm nhỏ xuống đất.
Không tra hỏi thân phận, không yêu cầu đầu hàng, đạo sĩ tay cầm trường kiếm tiền đồng thản nhiên đi từng bước về phía tên cướp ngục,
Ngay cả những tên cai ngục giác quan trì độn kia cũng có thể cảm nhận được sát khí lạnh lẽo phát ra từ hắn.
Đây hoàn toàn không phải là vị đạo sĩ trẻ tuổi thiện lương, tiên phong đạo cốt ban ngày kia ...
- Ầm!
Tiếng vang lớn truyền đến từ góc nhà tù đã phá vỡ sự kiềm chế đáng sợ trong thời khắc này,
Đạo sĩ tóc ngắn nhìn lại, trông thấy nhà giam đang nhốt nghi phạm Ngô Hồ bốc khói dày đặc, bắn ra từng khối gạch vụn.
Cùng lúc đó, ở chỗ của tên cướp ngục đang nằm trong vũng máu, đột nhiên duỗi ra một đôi cánh tay đỏ tươi, giữ chặt thân thể tay chân của hắn, lôi vào trong vũng máu, rồi hoàn toàn biến mất.
Cái vũng máu kia cũng giống như chưa từng tồn tại, thấm vào trong khe hở trên nền gạch.
Thuật trốn chạy?
Đạo sĩ cau mày, đẩy cai ngục trên hành lang sang một bên, phóng tới nhìn vào trong nhà giam đang bốc lên khói đặc.
Vách đá nặng nề của phòng giam không biết bị thứ gì làm nổ tung, sụp đổ hơn phân nửa, ánh trăng rọi vào, chiếu sáng sàn nhà đầy đá vỡ.
Nghi phạm Ngô Hồ đã không còn tung tích.
Phòng giam này nằm ở phía trong cùng của nhà tù, bên ngoài vách đá chính là tường viện, mà bên ngoài tường viện chính là khu dân cư đông đúc phức tạp của Nga thành.
Có lẽ tên cướp ngục đó còn một đồng bọn nữa, nên mới giương đông kích tây, cướp Ngô Hồ rồi bỏ trốn.
Đạo sĩ lẳng lặng đứng tại chỗ, dường như có điều suy nghĩ, tay cầm trường kiếm bằng đồng buông xuống bên hông, hơi lay động.
Tên cai ngục nuốt nước bọt, sau đó lấy hết can đảm chậm rãi đến gần, thận trọng hỏi:
- Đạo trưởng ... Có nên thông báo cho quan binh của Nga thành truy đuổi nghi phạm hay không?
Đạo nhân tóc ngắn cứng ngắc vặn vẹo cổ, ngây ngốc nhìn tên cai tù, rồi chậm rãi nặn ra một nụ cười, khàn khàn nói:
- Không cần, ta sẽ tự mình đuổi theo.
Dưới ánh trăng, sắc mặt của tên cai ngục hoàn toàn trắng bệch,
- Đạo trưởng, mắt của người...
- Con mắt của ta?
Đạo sĩ tiện tay sờ lên đôi mắt, vậy mà lại kéo xuống một cây nấm màu xanh lá cây chui ra từ dưới mắt của anh ta.
Sợi nấm kia vừa dài vừa chắc, giống như một sợi len, treo phía trước con mắt, kinh dị đến dọa người.
- Lâu quá không rửa mắt, nên gỉ mắt hơi nhiều một chút.
Đạo sĩ vừa nói, vừa để trường kiếm sang một bên, rồi dùng hai tay từng chút một rút sợi tơ ra, cuộn lại trong tay.
- Được rồi.
Đạo sĩ rút ra sợi cuối cùng xong, quay sang cười cười với tên cai ngục đang vô cùng sợ hãi,
- Yên tâm đi, ta sẽ tìm được bọn chúng.
Nói xong, hắn vác thanh trường kiếm tiền đồng lao ra ngoài dọc theo vết nứt của nhà giam.
Ngoại ô Nga thành.
Đây là một bãi tha ma tập thể không có người trông coi, những ngôi mộ thấp bé và những tấm bia mộ bằng gỗ đơn sơ có ở khắp mọi nơi.
Những con đom đóm đang bay lượn, mấy con chó hoang gầy còm bị mùi máu tanh nồng hấp dẫn, đang cúi đầu liếm láp một vũng máu đen ở giữa bãi tha ma.
Đột nhiên, giữa vũng máu chợt vươn ra một đôi cánh tay, tên cướp ngục bị trọng thương cả người đầy máu tươi đang bò ra từ trong vũng máu, khiến bầy chó hoang sợ hãi bỏ chạy.
Thắt lưng và bụng của hắn bị thanh trường kiếm tiền đồng kia đâm trúng chính diện, xương sườn không biết đã bị gãy bao nhiêu cái, máu tươi đang tuôn ra không ngừng.
- Bạch liên xuất thế, Minh Vương giáng sinh...
Trán hắn lấm tấm mồ hôi, vừa thì thầm vừa lấy từ trong tay áo ra một tấm da khô lớn còn sót lại những hình xăm mờ mờ, rồi nhẹ nhàng đắp lên vết thương.
Vài giây sau, máu từ vết thương lại không còn chảy ra nữa.
- Da lột ra từ người mang mệnh cách Thiên Sát Cô Tinh, mỗi ngày dùng máu cung phụng nuôi dưỡng mười năm, không ngờ lại dùng ở đây...
Tên cướp ngục, hoặc có là môn đồ trong Thánh Bạch Liên, Nguyễn Thiên, tự lẩm bẩm một mình, giọng điệu chứa đựng sự căm thù và thương tiếc không thể che giấu,
- Ngay cả tấm da vàng của ta ... cũng đã bị tên đạo sĩ đó giết chết.
- Thù này không báo, Nguyễn Thiên ta thề không làm người!
Chưa kịp dứt lời, từ xa chợt có tiếng bước chân truyền đến, là người cũng mặc quần áo dạ hành, em ruột của Nguyễn Thiên, đang khiêng một bóng người xông vào trong bãi tha ma.
- Anh, cứu được Ngô Hồ rồi.
Nguyễn Địa thả người đàn ông trên vai xuống đất,
- Chúng ta nhanh chóng đến miếu hoang giao nộp cho Sử nữ đi.
- Sử nữ.
Nguyễn Thiên nghe đến đó thì nghiến răng nghiến lợi,
- Nếu không phải do tình báo của cô ta không đầy đủ lại mạnh mẽ bắt chúng ta đến Nga thành cứu người, thì làm sao ta lại phải chịu tổn thất lớn như vậy!
- Anh, cẩn thận lời nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận