Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1260: Kèn hiệu lệnh

Dao động linh năng của đám trùng não vang vọng qua lại khắp tổ trùng, bầy trùng đông nghìn nghịt không nhìn thấy điểm cuối lần lượt bò ra khỏi lỗ một cách có trật tự, tiến quân về phía biên giới của Thế Giới Thất Lạc. Trong không gian tối tăm và tù túng, chỉ có âm thanh “sàn sạt” như tiếng mưa rơi. Hay nói cách khác, là tiếng bước chân bò trên bề mặt kim loại……Thế Giới Thất Lạc, tầng 10.
Hơn ba mươi chiếc máy bay không người lái đang lơ lửng trên không trung, phía bên dưới có mang theo đèn pha, chiếu rọi không gian tối lờ mờ sáng như ban ngày, cũng chiếu rọi nhóm bốn người Kình Ca tạo thành “Kim Qua Thiết Mã” là ‘Lạc Nhật Dung Kim’, ‘Qua Thiền La Tinh’, ‘Thiết Đĩnh Năng Doanh’ và ‘Hắc Sắc Mộc Mã’. Mấy tiểu dội dưới danh nghĩa công hội Kình Ca đúng là vô cùng xui xẻo, tất cả đều ngã xuống trong thi đấu Hành Lang Cảnh Vực, mà mấy người chơi được đặt nhiều hy vọng nhất toàn gặp phải mấy cường giả có tiếng trong bảng xếp hạng như Abe hay Umberlee, sau đó đều bị loại một cách thê thảm. Trái ngược lại, Kim Qua Thiết Mã không được những người khác trong tổ chức quá coi trọng lại khá may mắn. Bọn họ đều vượt qua thi đấu ‘Hành Lang Cảnh Vực’ một cách suôn sẻ, sau đó lọt vào vòng trong và trở thành đốm lửa sáng duy nhất của công hội Kình Ca. Những nhân vật cấp cao của Kình Ca bất đắc dĩ chỉ đành tăng cường đầu tư, mua sắm trang bị cho bốn tên lúc nào cũng khố rách áo ôm này, nhằm gia tăng thực lực, hy vọng bọn họ có thể đứng trong top năm mươi. Mà bây giờ, bốn người này đang ngồi xổm trên mặt đất, sử dụng các loại dụng cụ khác nhau để phân tích một lối thoát hiểm bằng kim loại hình tròn có đường kính hai mươi mét nằm trên mặt đất.
“Có cách nào mở ra không?”
‘Lạc Nhật Dung Kim’ mặc một bộ giáp cổ đại, tướng mạo tuấn tú nhưng lại để kiểu tóc “Địa Trung Hải” cạo nửa đầu, khẽ cau mày hỏi đồng bạn ở bên cạnh.
‘Thiết Đĩnh Năng Doanh’ mặc một bộ vest, đội mũ trùm đầu hình con bọ gậy, im lặng lắc đầu, nói nhỏ: “Xét từ kết quả thăm dò sóng âm, tổng thể cánh cửa thoát hiểm này là một tấm vật liệu tổng hợp dày ít nhất năm mét, cường độ còn kinh khủng hơn cả vật liệu kiến trúc của Thế Giới Thất Lạc, khả năng chịu áp suất, chống cháy nổ, chịu nhiệt độ, chống ăn mòn và khả năng đóng kín cực kỳ cao.”
“Ta nghi ngờ, cho dù Michael đích thân đến đây thì cũng chưa chắc bổ đôi được cánh cửa này. Còn về việc cạy ra…”
Thiết Đĩnh Năng Doanh ngẩng đầu lên, cái mũ trùm đầu hình con bọ gậy bỗng uốn éo, “Cánh cửa thoát hiểm hình tròn này có ba rãnh dọc với hình dạng khác nhau, có lẽ cần phải dùng đến ba chiếc chìa khóa để mở.”
“Vả lại, chúng ta vừa mới thử, tất cả các loại chìa khóa với đủ loại vật liệu được in bằng công nghệ 3D đều vô dụng.”
“Ngươi có ngừng việc nghịch mũ trùm đầu của ta được không?”
Thiết Đĩnh Nặc Doanh quay đầu lại, nhìn ‘Qua Thiền La Tinh’ ở phía sau với vẻ mặt không chút biểu cảm.
“Ngại quá,”
Qua Thiền La Tinh ngại ngùng cười, rút cái tay đang vò chiếc mũ trùm đầu hình con bọ gậy lại, sau đó lại xoa hai bàn tay vào nhau, vẫn chưa thỏa mãn nói: “Nhưng mà cái mũ này của ngươi sờ thích lắm, mềm mềm, bông bông, còn thoải mái hơn cả gối ôm.”
Chiếc mũ trùm đầu hình con bọ gậy mà Thiết Đĩnh Năng Doanh đội được làm bằng vải bông, tổng thể gồm ba màu là xám trắng và xanh lam, cao khoảng 74 xăng-ti-mét, chỉ riêng phần cổ bọ gậy đã cao đến nửa mét, lúc đội lên đầu, người dùng phải thông qua một lớp nhựa trong suốt để nhìn thấy cảnh vật bên ngoài. Bởi vì chất liệu mềm, cho nên đôi khi nó sẽ lắc lư qua lại, trông khá là “ma quái”.
Thiết Đĩnh Năng Doanh lườm Qua Thiền La Tinh một cái, dùng hai tay túm hai bên mũ, đội ngay ngắn lại, sau đó mới tiếp tục nói: “Đường ống năng lượng mà chúng ta nhìn thấy ở biên giới tầng thứ 10 nối thẳng tới cánh cửa thoát hiểm này.”“Nếu như bên trong Thế Giới Thất Lạc vẫn còn thứ gì đó có giá trị, vậy thì rất có khả năng nó được cất giấu dưới cánh cửa này.”
“Chìa khóa…”Hắc Sắc Mộc Mã cau mày, đột nhiên nói: “Có khi nào ở chỗ của đám nhân viên bảo vệ không? Không phải chúng ta vừa mới kiểm tra rồi sao, bên trong cơ thể của một vài nhân viên bảo vệ có mấy thứ như kiểu manga ấy.”
“Hả?”Lạc Nhật Dung Kim nheo mắt lại, chậm rãi nói: “Có khả năng là như vậy.”
“Nếu như có thể mở cánh cửa này ra, đồng thời hệ thống cũng hy vọng chúng ta có thể mở cánh cửa ra, vậy thì chìa khóa sẽ không giấu ở một xó xỉnh khó kiếm nào đó trong không gian rộng lớn này…”
Còn chưa dứt lời, đồng hồ của Lạc Nhật Dung Kim đã rung lên, phát ra ánh sáng màu đỏ chói mắt. Đây là một dấu hiệu cảnh báo… camera giấu kín mà bốn người Kình Ca chôn ở tầng 10 và tầng 11 đã cảm nhận được bức xạ nhiệt năng và quỹ tích chuyển động của vật thể. Có khách tới rồi. Lạc Nhật Dung Kim nhìn ba đồng bạn của mình một cái, ba người lập tức tắt hết thiết bị máy móc mà mình điều khiển đi. Đám máy bay không người lái trên bầu trời ngừng quay cánh quạt, đáp xuống phần nhô ra của mái vòm và bức tường; Thanh đèn cắm thẳng trên mặt đất cũng không tiếp tục phát sáng, không gian của tầng 10 một lần nữa chìm vào bóng tối tĩnh lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận