Người Chơi Hung Mãnh

Chương 815: Thư tín

Đường viền hàm răng của mỗi người, cũng giống như dấu vân tay, khuôn mặt, tròng đen, là độc nhất vô nhị, làm một thanh niên bình thường có hứng thú yêu thích rộng rãi, lúc trước Lý Ngang đã sớm có thể tự tay vẽ ra đường vân tay và đường viền hàm răng của mình, cũng làm giả vân tay, giả bộ răng, giả mặt người, túi máu giả và kính sát tròng che giấu tròng đen, phòng ngừa tin tức sống bên ngoài, trong quá trình hủy thi diệt tích, bại lộ tin tức về thân phận cá nhân.
- Hừm, nếu có thể phun ra chút gì đó thì tốt rồi, có thể căn cứ nội dung chủng loại của đồ vật phun ra để phán đoán chủ nhân của thân thể này ăn gì vào bữa trước đó, kế tiếp là suy đoán giai cấp, tình trạng kinh tế và thân phận bây giờ của hắn.
Lý Ngang có chút tiếc nuối mài mài chân răng, xoay người nhìn một bên của căn phòng, từng bước thăm dò, bắt đầu từ kiểu cách của thảm trải sàn, tìm kiếm chìa khóa của gian phòng.
Đầu tiên là vách tường.
Lý Ngang đi tới bên giường, dọc theo một góc giấy dán tường in hoa, kéo cả giấy dán tường xuống, lộ ra vách tường gạch đá màu xanh đen phía dưới.
Nặng nề, kiên cố, kín kẽ, không có cách nào dùng lực mạnh mẽ xuyên thủng, cũng không có tấm gạch nào che đậy không gian chứa đồ vật bị cất giấu.
Những vật phẩm như giường lò xo, nệm, ga giường, ghế, vòi nước này cực kỳ bình thường, trên đó không có bất kỳ nhãn hiệu nào.
Thậm chí hắn còn nằm rạp xuống đất, duỗi tay đập đập phía dưới chỗ khuyết chữ U của đường ống bằng nhựa dưới vòi nước, vẫn không thu hoạch được gì như cũ.
- Như vậy, Thượng Đế đóng lại một cánh cửa của ngươi, sẽ mở ra một cánh cửa sổ khác cho ngươi…
Lý Ngang đi đến chính giữa một bên tường, kiễng mũi chân, cầm cái chốt cửa, mở hai cánh cửa sổ.
Phía sau cửa sổ mở, vẫn là một mặt vách tường gạch đá.
- …Thế cửa sổ này có ý nghĩa gì? Đơn thuần là dùng để trang trí thôi sao?
Khóe mắt Lý Ngang giật giật một cái, thổ tào nói:
- Có lẽ nói nơi này là phòng cho thuê dưới lòng đất của thành phố lớn, trổ cửa sổ trên tường, để cho người ở có cảm giác mình sống trong cao ốc, làm tâm tình có thể thả lỏng chút? Chẳng lẽ nói giá phòng của thế giới khác cũng khủng bố đến như vậy sao?
Hắn dùng lực gõ cửa sổ, xác nhận bên trong cửa sổ thủy tinh không có tường kép, cũng không cách nào phá nát.
- Kiên cố đến vậy, là kính chống đạn à?
Lý Ngang thả gót chân xuống, khẽ nhíu mày, nhìn về phía duy nhất trong phòng không bị thăm dò qua.
Cái tủ kim loại cao lớn kia.
Nhìn sơ qua bằng mắt thì, cái tủ điêu khắc phong cách Baroque này, không thể nghi ngờ rằng đây là đồ vật có sắc thái dị vực nhất, Nó cao chừng hai thước hơn, hình như cái tủ bị cố định ở góc tường, cực kỳ nặng nề, cho dù Lý Ngang dùng toàn lực kéo đẩy gì cũng vẫn không nhúc nhích, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đằng sau có một sợi dây kéo dọc theo phía dưới tiến vào trong tường, và một đầu ống sắt dán dọc theo tường kéo dài lên trần nhà.
- Thiết kế chính diện tương tự như đại sảnh tiệc đứng, ba hình nón đảo ngược treo trên nóc, đỉnh nhọn chạm rỗng, kích thước lỗ rỗng kia…
Lý Ngang cẩn thận nhớ lại một chút, hai mắt mở to:
- Nó giống như phần kim loại nhô ra của cái pin kia. Chiều dài từ tấm lưới cho đến hình nón cũng vừa bằng với pin.
Nói cách khác, cái bệ máy móc này rất có thể là nguyên bộ với pin, phần nhô ra có tác dụng rót chất lỏng vào pin.
Lý Ngang kiểm tra phía dưới tấm lưới, không nhìn thấy chất lỏng còn sót lại, nghiên cứu trên dưới tủ kim loại một lần, cũng không phát hiện ra bất cứ thứ đinh ốc gì có thể mở, sau đó, hắn tách trục quay bên trái động cơ khí, sau khi lùi lại mấy bước, nấp sau chiếc giường lò xo đã dựng thẳng đứng lên, yên lặng chờ đợi. Chỉ thấy tủ kim loại mạnh mẽ lay động một hồi, rồi lập tức chấm dứt lay động, không động đậy được nữa. Không rơi xuống bất kỳ chất lỏng nào.
- Thiếu hụt nguyên liệu, vẫn nhất định phải cần pin mới có thể có tác dụng…
Lý Ngang híp mắt suy tư, tầm mắt vô tình liếc về hướng phía trên tủ kim loại.
- Ừm, chờ một chút, đó là….
Hai mắt hắn tỏa sáng, cầm cái ghế để trước bồn rửa tay, dẫm lên mặt ghế dựa, duỗi tay cầm xuống một vật như phong thư từ trên nóc tủ kim loại, vừa rồi khi tủ kim loại lay động, vừa lúc làm phong thư đang đặt trên nóc bị lay động về phía cạnh tủ, lộ ra một góc.
Phong thư chế thành từ giấy màu vàng, phẩm chất trang giấy hơi cứng, thoang thoảng ngửi thấy một mùi chanh thơm ngát.
Miệng phong thư bị sáp màu đỏ niêm phong lại, sau khi cẩn thận bóc sáp đi, trong phong thư rơi ra một tờ giấy viết thư được gấp đôi lại.
Giấy viết thư mềm hơn phong thư, không nhìn ra là làm bằng vật liệu gì, chữ viết trên giấy ngoáy hỗn loạn, còn có rất nhiều giọt nước đọng và vết bẩn đã sớm khô khốc.
Nội dung thư tín như sau:
“Xin chào, Morgan.
Thời điểm ngươi thấy được phong thư này, tức là khi đã lắp pin xong rồi, tìm hiểu một vòng ngôi nhà, cũng cảm thấy vô cùng hoang mang với tình cảnh trước mắt mình. Ngươi sợ hãi, tuyệt vọng, bất lực, không nhớ rõ mình là ai, cũng không biết mình đang ở đâu, trừ một nhà giam loại quần áo bằng cao su ra, ngươi không có gì cả.
Mặc dù điều này có hơi chút tàn nhẫn với một người mất trí nhớ, nhưng cục diện trước mắt chính là thứ ngươi phải nhận, ngươi tham lam, nhu nhược, đê tiện, bỉ ổi, âm hiểm, ích kỷ, không có chút ý thức trách nhiệm nào, tiểu nhân chỉ biết nghĩ tới cách trốn tránh giải quyết vấn đề.
Có lẽ chỉ có dùng phương thức này, mới có thể thức tỉnh chút lương tri của ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận