Người Chơi Hung Mãnh

Chương 134: Phú hào ẩn mình

Lý Ngang suy tư một lát, ung dung đánh chữ nói:
- G-coin và tiền mặt cùng thanh toán đi.
- Bảy giờ tối nay, tại đài phun nước ở lối vào công viên rừng rậm ở phía tây thành phố, tự cô hoặc tìm người mang một chiếc cặp lớn và bỏ vào đó ba trăm nghìn nhân dân tệ và ba trăm nghìn đô la Mỹ.
- Sau khi đến nơi, cô để chiếc cặp của mình dưới đèn đường, tôi sẽ nói cho cô biết nơi cất giữ áo lông chuột lửa.
- Sau khi nhận hàng, cô có thể gửi bảy trăm sáu mươi sáu G-coin còn lại cho tôi qua liên kết bạn bè.
- Được.
Liễu Vô Đãi chỉ trả lời một từ đơn giản rồi đóng cửa sổ trò chuyện lại.
Cô đứng ở cuối hành lang trang viên của mình, nhìn bóng rừng cây cối xanh tươi ngoài cửa sổ, vuốt vuốt mi rồi hít một hơi dài.
Nghỉ ngơi một lát, Liễu Vô Đãi quay lại và mở cửa phòng.
Đây là một gian phòng ngủ, tất cả sàn gỗ đều cổ hương cổ sắc, trang trí tao nhã và trang nghiêm, bài trí sang trọng.
Chiếc giường gỗ ở chính giữa phòng ngủ đã được dỡ đi hai ngày trước và thay thế bằng một chiếc giường bệnh.
Phía dưới, phía trên và xung quanh giường bệnh được che bởi hai lớp màn nhựa cách ly vô trùng kín gió.
Các nhân viên y tế mặc chiếc áo khoác ngoài màu trắng đi vào phòng ngủ, ghi chép số liệu trên các dụng cụ y tế, thỉnh thoảng ghé vào tai nói vài câu.
Nằm trên chiếc giường bệnh cách ly vô trùng được dựng tạm thời là cha của Liễu Vô Đãi, Liễu Khắc Kiệm.
Hai ngày trước, sau khi tham gia hội nghị thương nghiệp, Liễu Khắc Kiệm đột nhiên bị phát mệnh lạ, không thể chịu được bất cứ thay đổi nhiệt độ nào, vừa gặp gió thổi sẽ vô thức cào lên da, cào đến nỗi da tróc thịt bong.
Các chuyên gia không thể phân tích các vấn đề có thể xảy ra với chức năng sinh lý của Liễu Khắc Kiệm, cũng như không thể tìm ra nguyên nhân gây bệnh, nên chỉ có thể trói ông ta trên giường bệnh và cách ly ông bằng phòng cách ly vô trùng để đảm bảo ông ta không thể tự làm mình bị thương.
Các phương pháp thông thường không hiệu quả, vì vậy Liễu Vô Đãi đành phải thử một số phương pháp khác thường, chẳng hạn như tìm kiếm sự giúp đỡ từ Cục Đặc sự, họ cho biết tạm thời không thể giúp được gì.
Như tìm Lý Ngang để mua một bộ áo lông chuột lửa có chức năng kiểm soát nhiệt độ riêng, thủy hỏa bất xâm.
Sau khi hạ quyết tâm, Liễu Vô Đãi bước qua đường dây điện trải khắp sàn nhà và lặng lẽ bước đến trước giường bệnh, bên cạnh là một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt tiều tụy phúc hậu, cô nhẹ giọng nói:
- Mẹ ơi, tối nay con phải đi ra ngoài một chuyến.
- Đi đâu?
Kim Văn có vài phần giống với Liễu vô Đãi quay đầu lại, ngập ngừng nói:
- Là đi… gặp những người đó à?
Những người đó, đương nhiên là chỉ cộng đồng người chơi.
Kim Văn có phần lo lắng hỏi:
- Có cần dẫn theo vệ sĩ không?
Liễu Vô Đãi gật đầu:
- Con đã sắp xếp xong rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Cùng bạn nữ trên mạng gặp mặt cần chuẩn bị những gì?
Súng trường tự động, đã kiểm tra.
Lựu đạn, đã kiểm tra.
Bình thiêu đốt, đã kiểm tra.
Thuốc mê hiệu quả nhanh, đã kiểm tra.
Áo chống đạn, đã kiểm tra.
Lý Ngang vừa đi học về kiểm tra thiết bị trong phòng khách, nhét nó vào ba lô, đội mũ lưỡi trai lên rồi bước ra khỏi tiểu khu.
Bước vào nhà vệ sinh công cộng nằm trong điểm mù của máy giám sát, mặc áo gió, hoàn thành lớp ngụy trang bên ngoài, xách chiếc cặp có áo lông chuột lửa, bước ra khỏi nhà vệ sinh công cộng như một nhân viên văn phòng bình thường, rồi bắt một chiếc taxi đến công viên.
Trong công viên, Liễu Vô Đãi ăn mặc chỉnh tề đã đợi từ lâu, sau khi nhận được tin nhắn của Lý Ngang, cô ta lặng lẽ đặt chiếc cặp đựng đầy tiền giấy dưới ngọn đèn đường, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đi thẳng đến đài phun nước.
Lý Ngang đang quan sát bằng kính viễn vọng ở phía xa, đã gửi một tin nhắn qua liên kết bạn bè, "Áo lông chuột lửa đang ở trong đám cỏ dại ở góc tây nam của hồ."
Liễu Vỗ Đãi tự nhiên đứng dậy và đi về phía nam của công viên.
Sau khi xác định không có ai chú ý đến, Lý Ngang kéo cổ áo gió lên, kéo khẩu trang, bước tới cầm lấy chiếc cặp giấy tờ.
Giao dịch như vậy đã hoàn tất, Liễu Vô Đãi xác nhận đã nhận được hàng, không nói một lời nào chuyển nốt số G-coin còn lại cho Lý Ngang.
Giao dịch giữa người chơi và người chơi rất rắc rối, mua bán các trang bị, nó giống như liên doanh buôn bán vũ khí.
Tóm lại, không có tình huống nào là tình huống tốt nhất, Lý Ngang bước ra khỏi công viên, nâng chiếc cặp của mình và xác nhận không có thiết bị theo dõi nào được cài đặt trong đó,
Trực tiếp ngồi lên taxi, sau khi chuyển mấy chuyến tàu điện ngầm và xe buýt, mới bỏ lớp ngụy trang và trở về nhà.
- Chậc chậc chậc, cuối cùng cũng thấy tiền mặt rồi.
Trong phòng khách, Lý Ngang kéo rèm lại, đổ những xấp tiền tệ và những xấp đô la la liệt xuống đất. Liễu Vô Đãi như đã nói, tất cả những tờ tiền này có số seri đều không liên tiếp, qua tay nhiều lần, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi dùng.
Số dư tài khoản game của Lý Ngang vẫn còn hơn ba nghìn G-coin, nếu quy ra tiền mặt thì là hơn ma mươi triệu, chưa kể các vật phẩm trang bị trên người hắn.
Nếu quy đổi tất cả thành tiền mặt, thì hắn ít nhất là một phú hào ẩn mình có rất nhiều những mục tiêu nhỏ.
Nỗi đau không lối thoát của Bảo Sơn cuối cùng cũng bị mùi giấy bạc thơm phức làm loãng đi, Lý Ngang vuốt ve những tờ giấy đáng yêu này với nụ cười rạo rực trên mặt.
- Ha ha ha, ha ha ha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận