Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1139: Nạn nhân

Đối với những người như họ thì nhân loại bình thường cùng sâu kiến chắc không hề khác nhau gì đâu nhỉ? Ánh mắt thiển cận, ngu dốt trì trệ, tứ chi vô dụng, ý chí yếu kém, tuổi thọ ngắn, ngay cả dung mạo đều kém rất rất xa những người có thiên tư tu hành. Nếu chỉ nhìn vào Tổ Chức Siêu Nhiên Toàn Cầu, Cục Đặc Sự mà nói thì tương đối công bằng, nhân viên bình thường và nhân viên siêu phàm đều hưởng quyền lợi như nhau. Nhưng trên thực tế, ở một số khâu phân chia tài nguyên xã hội thì không tránh khỏi những người siêu phàm sẽ được ưu tiên một chút. Điều này vô tình dẫn đến sự hình thành giai cấp.
Vương Tùng San nằm trên ghế salon, vô ý nâng cánh tay chỉ lên trần nhà, con mắt nhìn ngón tay, suy nghĩ. “Trở thành người chơi sao” Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu, nàng liền phản ứng lại, vội vàng lắc đầu. Thôi được rồi, trở thành người chơi có gì tốt, biểu tỷ nàng Vệ Lăng Lam cả ngày loay hoay muốn chết, tăng ca nhiều muốn chết. Ngay cả thuốc của Cục Đặc Sự đều không thể trị được quầng thâm mắt.
Lạch cạch.
Tiếng mở cửa vang lên, sau đó là một giọng nữ mệt mỏi, nói:
- Chị trở về rồi.
Vương Tùng San đang ngồi ghế sô pha nhô đầu ra, nhìn thấy chị họ Vệ Lăng Lam mặc trang phục công sở xách túi hoa quả cùng một ít văn kiện đi đến.
- Về sớm vậy? Hôm nay chị không tăng ca sao?
Vương Tùng San leo xuống khỏi ghế, mang dép lê đi đến chỗ chị họ, mang túi hoa quả bỏ vào tủ lạnh.
- Chị được đồng nghiệp hỗ trợ giải quyết xong phần quan trọng của nhiệm vụ, bây giờ nó tạm thời được chuyển cho họ xử lý.
Vệ Lăng Lam đóng lại cửa tủ lạnh, vừa đi vừa xoa eo, mệt mỏi nói ra:
- Ai da, mấy hôm nay tăng ca mệt chết chị rồi. Đêm nay ăn cái gì?
- Ăn đồ ăn chị mua về chứ sao.
Vương Tùng San mở app gọi đồ ăn, do cha mẹ không có ở nhà nên việc ăn uống giao hết cho nàng ta. Đôi mắt Vương Tùng San vô tình liếc qua hồ sơ Vệ Lăng Lam mang về được đặt trên bàn. Chỉ thấy trên bìa hồ sơ có ghi vài dòng chữ viết ngoáy ghi:
"Liên quan tới vụ án Tề Liên Hương, rút ra ký ức trước khi chết của các nạn nhân Trương Đức Bình, Đồng Vĩnh Quảng, Nhậm Phát, Triệu Hải Ngưng.”
Đây là…Ánh mắt của Vương Tùng San hơi dừng lại nhìn bìa hồ sơ một chút.
Hàng chữ kia được viết ngoáy nhưng không lộn xộn, thiết họa ngân câu, tráng kiện ôn nhu, nhìn qua hẳn là do Vệ Lăng Lam viết. Bản lĩnh thư pháp hội họa của cô gái độc thân lâu năm này vẫn không bị hao mòn. Khi còn bé, Vệ Lăng Lam không ít lần giúp Vương Tùng San ký tên bài thi thay cha mẹ nàng. Thật ra nàng có thể nhờ Lý Ngang ký giúp nhưng hắn sẽ đòi tiền hối lộ, không có tốt tính như chị họ của nàng.
Trở lại vấn đề, nếu xét theo quy định của những ngành khác thì nhân viên không được đem tài liệu, hồ sơ ở cơ quan về nhà. Nhưng đây là khu vực nằm trong phạm vi giám sát của Cục Đặc Sự, xung quanh có rất nhiều người trinh sát, thậm chí ngụy trang thành cây cối nên tương đối an toàn. Do đó, đem tài liệu về nhà cũng không thành vấn đề.
- Để xem nào, rau cần, thịt heo, cà chua, trứng gà...
Vương Tùng San thu hồi ánh mắt, vuốt vuốt điện thoại di động, đọc công thức nấu ăn. Lấy tạp dề treo bên cạnh tủ lạnh, tính toán xem nấu món gì tối nay, phải đầy đủ dinh dưỡng. Vệ Lăng Lam bằng trên ghế sô pha, khui một lon Cocacola, nằm xem ti vi. Tiếng cười nhẹ nhàng từ chương trình ti vi kết hợp cùng tiếng nước chảy lúc Vương Tùng San rửa bát đĩa tạo nên một bầu không khí bình tĩnh, tràn đầy thoải mái.
Vệ Lăng Lam không khỏi mỉm cười.
Nếu là lúc trước, con nhóc Vương Tùng San nhất định sẽ khó chịu, nói xiên nói xỏ để nàng đến giúp nấu ăn. Kỳ lạ là hôm nay không rên một tiếng, thành thật tập trung làm đồ ăn, chắc là thấy nàng tăng ca mệt mỏi nên thông cảm.
Chà chà, nha đầu này cũng chu đáo thật.
Vệ Lăng Lam rũ xuống hai mắt, thoải mái hớp một ngụm Cocacola mát lạnh. Đưa tay ra vẩy một cái, tập hồ sơ trên bàn bay đến trong tay của nàng.
"Liên quan tới vụ án Tề Liên Hương, rút ra ký ức trước khi chết của các nạn nhân Trương Đức Bình, Đồng Vĩnh Quảng, Nhậm Phát, Triệu Hải Ngưng.”
Vụ án Tề Liên Hương được chứa trong tập tài liệu này. Lúc phát hiện Tề Liên Hương mất tích với các dấu vết bị thần lực xóa đi. Cục Đặc Sự ngay lập tức điều chỉnh đẳng cấp của vụ án nay lên cao. Cũng điều động đắc lực cán viên, cùng những ngành khác đồng sự tiến hành hợp tác, âm thầm điều tra. Càng điều tra sâu hơn, bọn họ càng phát hiện những lời nói điên cuồng trước khi Tề Liên Hương mất tích có thể là thật.
Thật sự có người nào đó hoặc là một ít người đã thanh toán bọn họ trước trò chơi chết chóc. Trong vòng vài năm, những người liên quan đến dây chuyền sản nghiệp đều bị mất tính, cuối cùng là Tề Liên Hương. Có thể người này đã chết hoặc so với cái chết càng bi thảm hơn. Nói thật, những này người chết hoàn toàn là cũng xứng đáng. Đối với một số người, hành vi này thậm chí còn có thể gọi là việc tốt, họ âm thầm tán thưởng người đã ra tay là anh hùng. Thế nhưng, nếu xét dưới góc độ pháp luật thì đây là hành vi sai trái. Cục Đặc Sự đại diện cho trật tự nên họ không thể làm ngơ.
Những người chơi có được sức mạnh mạnh mẽ hơn so với người bình thường. Do đó, bọn họ có xu hướng lạc lối trong sức mạnh của chính mình, bị sức mạnh chi phối. Giai đoạn đầu của trò chơi chết chóc năm nay cũng thế, đã xảy ra không việc tương tự. Một ít người chơi nắm giữ công pháp có thể thôn phệ, cướp đoạt sức mạnh. Lúc đầu, những người này mua các loài động vật, để bồi dưỡng bản thân nhưng đến khi cung không đủ cầu. Bọn họ lấy danh nghĩa thay trời hành đạo, đi tìm những người làm việc phi pháp. Thế nhưng mọi chuyện vẫn như cũ, ác nhân cũng không thể đáp ứng nhu cầu của họ.
Những loại người như lưu manh lười biếng, không chịu làm việc hay nhân viên căm ghét lãnh đạo hoặc là một ít tiểu thương buôn bán hàng giả, ăn gian, và cả người lạ đi trên đường đụng nhau mà không thèm xin lỗi,…Nếu bọn họ đột nhiên có được sức mạnh, sẽ không thèm quan tâm đến trật tự xã hội. Tự biến bản thân thành kẻ bề trên, chém giết những người yếu hơn bản thân dần dần sẽ sinh ra tính tình tiêu cực.
Nếu không có những cường giả mạnh mẽ đứng ra duy trì trật tự xã hội, trấn áp những người chơi xấu xa thì e rằng xã hội đã sụp đổ từ lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận