Người Chơi Hung Mãnh

Chương 903: Đen đủi

Dĩ nhiên chính là thủ vọng giả quay phim chụp hình lại toàn bộ các góc trên võ đài với những bức siêu rõ nét, tỷ lệ siêu cao, bán ra ngoài, rồi chia đôi lợi nhuận với hai tuyển thủ.
Hoặc chính là tham dự bên ngoài.
Ở đây vẫn chỉ là tầng một của đại sảnh, người tham dự bên ngoài không nhiều, nhưng quay phim võ đài vẫn có thể bán rồi lại bán.
Nếu như thực lực hai bên ngang bằng nhau, đánh cho ngươi tới ta đi, bất phân cao thấp, trải qua hơn trăm hiệp đại chiến, cuối cùng thỏa thích tràn trề niềm vui mà đồng thời ngã xuống đất, vậy thì càng có thể bán được ra ngoài.
Lý Ngang đi ra phía trước, lên tiếng chào hỏi với nhân viên công tác thuộc tổ chức thủ vọng giả, đưa cho bọn họ tờ giấy viết một đoạn giới thiệu cá nhân.
Lúc đưa tờ giấy, Lý Ngang chú ý tới biểu cảm không thích hợp trên mặt nhân viên công tác, dưới đài và cả trên khán đài đều có người xì xào bàn tán.
- Đùa chứ, lại là tên cặn bã Hắc Thạch Thế Đao này, thật đúng là đen đủi...
- Sao hắn ta lại rớt xuống tầng thứ nhất rồi, chẳng phải hôm trước còn đang ở lại tầng hai mươi chuẩn bị xông đánh lên phía trên sao?
- Đó còn cần phải nói à, chắc chắn là đánh không lên nổi, mới cố ý đầu hàng rơi xuống, đến mấy tầng trước hành hạ người mới chứ sao.
Sáng nay tôi xem thử trận tranh tài ở tầng thứ ba của hắn, người chơi mới đối diện vốn là lúc đầu đã định đầu hàng rồi, không ngờ tới hắn ta giả vờ tuyên bố chờ một lúc nữa bản thân sẽ áp chế thực lực lại, để cuộc tranh tài trở nên công bằng. Kết quả lúc bắt đầu thi đấu đột nhiên làm loạn, trực tiếp đánh gãy tứ chi của tên ma mới đôi diện, đánh thành tàn phế, để thỏa mãn lòng háo thắng biến thái của bản thân...
Người xem nghị luận ầm ĩ, Lý Ngang cảm giác thấy sau lưng đang có người vỗ lên bả vai mình, chính là Vạn Lý Phong Đao.
- Cái gì vậy, tên Hắc Thạch Thế Đao này là kẻ cặn bã có thực lực không kém.
Vạn Lý Phong Đao cau mày, nhỏ giọng nói với Lý Ngang:
- Hắn ta là thợ săn tiền thưởng vùng Nam Mĩ, mấy ngày nay cũng đang leo tháp trong đấu trường. Mỗi khi leo đến độ cao nhất định, cảm thấy thực lực của mình không thể tiến thêm một bước, hắn ta sẽ điên cuồng tiếp nhận tranh tài, sau đó lại đầu hàng trước.
Một mạch rơi xuống tầng một, mượn danh nghĩa leo tháp làm tên, khi đến tầng Tạc Ngư, ngược đãi người chơi mới.
Ma mới còn sống sờ sờ bị hắn ta đánh thành tàn phế không phải số ít.
Anh cẩn thận một chút.
- Thật sao?
Lý Ngang nhướng đuôi lông mày, nhìn một chỗ khác phía dưới võ đài, người đàn ông trung niên với khuôn mặt nham hiểm, mặc trường bào màu đen kia.
Sau khi kết thúc trận đấu trước, cự nhân một tay hoàn toàn mất đi năng lực hoạt động đã bị hệ thống chuyển ra khỏi lôi đài, hiện đang nằm trên mặt đất máu chảy không ngừng.
Các thành viên Phục Đô Hắc Vu Đoàn từ khán đài vội chạy đến vây quanh hắn, châm thuốc, nhả khói và phun sương vào chỗ hốc mắt bị thương, miễn cưỡng cầm máu lại.
Phục Đô Hắc Vu Đoàn không nói một lời nào bèn chuyển Ogun Mulla ra khỏi đấu trường. Trước khi rời đi, một số thành viên trong Phục Đô Hắc Vu Đoàn còn cố ý quay đầu lại và ném ánh mắt cay độc về phía Vạn Lý Phong Đao, hắn thờ ơ vẫy vẫy tay.
Trước khi giết người, phải ý thức được khả năng bị giết.
Khi cự nhân một tay dịch chuyển và biến mất tại chỗ, vũng máu bên dưới hắn cũng biến mất theo.
Tình tiết này không ảnh hưởng đến việc vận hành của đấu trường, bất kể nhân viên công tác hay khán giả đều đã quá quen thuộc với những cảnh tượng thảm khốc này.
Dù sao trình độ y tế của các tổ chức bí mật cũng phát triển, chỉ cần không tử vong tại chỗ, đa phần đều có thể cứu sống.
Lý Ngang vẫn âm thầm quan sát Hắc Thạch Thế Đao từ xa.
Dường như phát giác ánh mắt của kẻ khác, người thanh niên nham hiểm với màu da tái nhợt xoay đầu lại, nhìn về phía long đầu khổng lồ mặc áo khoác trắng, khóe miệng hơi nhếch lên.
Mấy ngày nay, [Hắc Thạch Thế Đao] đã tạo được khá nhiều danh tiếng trong đấu trường trên không.
Bất kể danh tiếng này tốt hay xấu, hầu hết đa số người chơi thường trà trộn trong đấu trường đều biết hắn, còn có một số tổ chức bí mật đã ném cành ô liu về phía hắn.
Dưới mắt của Hắc Thạch Thế Đao, trò chơi giết chóc vốn dĩ là thế giới mà những kẻ thích nghi mới có thể sống sót, và những kẻ không thích nghi sẽ bị đào thải.
Nếu có thể sống sót đến phút cuối, trở thành kẻ mạnh nhất, tự nhiên sẽ có người tôn thờ sùng bái.
Những nghiệp chướng và tội lỗi xấu xa trong hành trình đều được cố tình bỏ qua, thậm chí được gột rửa thành ‘Việc tất yếu trên con đường trở thành chí cường.’.
[Hắc Thạch Thế Đao] chính là nghĩ và làm như vậy.
Về lý do tại sao hắn ác ý làm nhục kẻ yếu trong đấu trường, thông qua cách này hắn mới giải tỏa được áp lực tinh thần của bản thân, đồng thời hành hạ kẻ yếu cũng có thể mang lại lợi ích cho hắn.
Thiết lập kỹ năng [Ác đồ hành hình quan] của hắn chính là hành hạ càng nhiều người càng làm tăng phần thưởng thuộc tính cho hắn.
Hắc Thạch Thế Đao nhìn chằm chằm long đầu áo khoác trắng, đối phương dường như đã biết thân phận của hắn trong quá trình giao tiếp với đồng đội, nhưng lại không lựa chọn rút lui?
Ha ha, hy vọng ... lần này có thể chơi lâu một chút ...
Hắc Thạch Thế Đao liếm môi một cái, cánh tay và sống lưng nổi da gà vì run và phấn khích.
Hắn đưa tờ giấy giới thiệu cá nhân của mình cho nhân viên công tác của Hiệp hội Thủ vọng giả.
Nhân viên đó cũng không muốn giao tiếp nhiều với tên cặn bã này, im lặng nhận lấy tờ giấy, xoay người đi tới chỗ Lý Ngang, sau khi xác minh thân phận xong mới cầm lấy bản giới thiệu cá nhân.
- Này, ngươi muốn đấu với hắn thật sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận