Người Chơi Hung Mãnh

Chương 137: Đáng mừng

Trong xã hội phương Tây, có rất nhiều cơ quan truyền thông Thánh mẫu đứng lên và lên tiếng, lấy “Đàn áp nhân quyền” làm lý do để không ngừng lên án loại “bạo hành” như vậy, nhưng dân chúng Philippines bị những tên buôn ma túy hại lại kiên định đứng bên cuộc chiến quét hết bọn chúng.
Một số ít trùm buôn ma túy lớn không cam lòng bỏ mạng, liên kết với thế lực phản quân và quyết định thực hiện một cuộc nổi loạn lớn, mục tiêu của nhiệm vụ này, Tamar Riadi, là một trong số họ.
Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, thành phố Malawi của Philippines đã chết hai thị trưởng và một phó thị trưởng, tất cả đều bị súng bắn trong văn phòng làm việc của họ.
Do sự mục nát và thế lực ma túy ở Malawi đã ăn sâu bén rễ, các lãnh đạo cấp cao đã bị ăn mòn, thậm chí hiện tại còn không thể đủ lực lượng vũ trang để tiêu diệt trùm ma túy Tamar Riadi.
Đồng thời, một số lượng lớn phiến quân hợp tác với thế lực trùm ma túy trong ứng ngoài hợp cũng đang hành quân về phía Malawi.
Ba ngày sau sẽ tiếp xúc trực diện với lực lượng quân đội của chính phủ Philippines. Sức chiến đấu của lực lượng chính phủ ở đây đang cực kỳ tồi tệ, đoán chừng sẽ dễ dàng sụp đổ.
Đến lúc đó, hai trăm nghìn dân thường trong thành phố sẽ ở giữa cuộc chiến do quân nổi loạn gây ra.
Manny Pacquiao, đội trưởng của Đội tấn công bằng vũ khí đặc biệt của thành phố Malawi, nhận được thông tin rằng Tamar Riadi sẽ gặp em trai của thủ lĩnh lực lượng nổi dậy, Cruz Aquino, trong tòa nhà căn hộ của hắn ta hôm nay.
Vì vậy, đội trưởng đội tấn công bằng vũ khí đặc biệt này đã quyết định qua mặt cấp trên của đồn cảnh sát, anh ta nghi ngờ cấp trên đã bị Tamar Riadi mua chuộc và dẫn đầu một đội chiến thuật gồm hai mươi người đột kích vào căn hộ nơi Tamar Riadi ở.
Kế hoạch là cắt giảm hỗn loạn, tiêu diệt Tamar Riadi, bắt cóc Santos Aquino, và ngăn chặn phiến quân tiến vào thành phố - trì hoãn ít nhất một vài ngày để quân đội chính phủ Philippines có thể chuẩn bị tốt hơn.
Đáng tiếc sự việc không như mong muốn.
Tiểu đội SWAT dự định sẽ chia làm 2 nhóm, nhóm A có trách nhiệm đột kích vào tòa nhà và bắt giữ mục tiêu, nhóm B chịu trách nhiệm canh gác bên ngoài chung cư để không cho mục tiêu bỏ trốn.
Ban đầu, nhóm A lẻn vào khu tòa nhà rất thuận lợi, dùng ba nguyên tắc lớn của chiến thuật SAS trong CQB để nhanh cắt đứt thông tin kết nối của tòa nhà ra bên ngoài, xử lý toàn bộ những tên xã hội đen, dọn dẹp từng phòng một.
Nhưng không ngờ Tamar Riadi đã sớm nhận được tin báo và chuẩn bị kỹ càng từ trước.
Thông qua camera giám sát ẩn ở trong tòa nhà, hắn chỉ huy lực lượng vũ trang của mình tấn công đội tác chiến trong hành lang tối mịt.
Những tên xã hội đen này nhận được sự viện trợ của lực lượng quân sự, không những họ được trang bị vũ khí tốt, mà còn được huấn luyện quân sự cơ bản.
Trong địa hình chật hẹp, có cầm lấy súng trường, súng máy hay thậm chí là ném lựu đạn, thì đều bắn điên cuồng vào đội đặc chủng tác chiến.
Nhóm A bị tấn công trực tiếp, chết và tàn tật một nửa, những người còn lại chỉ có thể kéo những thương binh rút quân về phía sau.
Nhóm B vội vàng vào tòa nhà để hỗ trợ, ở cầu thang của tầng 1 gặp phải phục kích, thương vong vô cùng nghiêm trọng, phải rút lui về phía sau và gọi đội bắn tỉa tới viện trợ.
Tay bắn tỉa của hai bên đối đầu nhau, Tamar Riadi bình tĩnh kêu thuộc hạ dọn dẹp bọn người đặc chủng tác chiến nằm rải rác trong tòa nhà.
Lý Ngang hóa thân thành thành viên của SWAT là John Patrick. Sau khi đồng đội của hắn bị phân tán, hắn vội vàng chạy vào một phòng của tòa nhà.
- Chà, hơn 70% đồng đội bị thương hoặc đã thiệt mạng, cách thức liên lạc trong đội cũng bị gián đoạn, là một người bình thường lại bị rơi vào vòng vây không có viện trợ, phải xử lý hết thảy 100 tên côn đồ có vũ trang, đồng thời phải giết chết tên thủ lĩnh của băng đảng...
Vẻ mặt Lý Ngang buồn nôn nói:
- Đây không phải là ép người chơi tự sát sao?
Chỉ có duy nhất một tin tốt, đó là trước khi nhóm B bị đánh bại, họ đã cắt đứt hệ thống cung cấp điện của tòa nhà.
Hiện tại Tamar Riadi không thể sử dụng hệ thống theo dõi, chỉ có thể thông qua bộ đàm để liên lạc với thuộc hạ.
Thật đáng mừng, đáng mừng... cái đầu.
Lý Ngang nhổ nước miếng, tay phải cầm SCAR-H, tay trái từ từ chạm vào tủ quần áo, nhẹ nhàng mở ra một khe hở, nhìn quanh ra ngoài.
Căn phòng này có diện tích khá lớn, khoảng 80 đến 90 mét vuông, nhưng cửa sổ bị đóng kín mít, ánh sáng rất mờ.
Trần nhà bị nấm móc ăn mòn, có màu đen xấu xí.
Ban đầu, tường được dán bằng giấy dán tường màu vàng nhạt, nay bị bong tróc loang lổ.
Các khe hở của gạch nền toàn là nước bùn.
Đủ thứ đồ lặt vặt bị chất đống trong góc, ti vi, tủ lạnh, bàn ghế nhìn rất cũ kỹ, tạo ra bầu không khí nghèo nàn.
- Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, ngoài cửa liên tục có tiếng bước chân ầm ầm.
- Mở cửa!
Một gã đàn ông hét to bằng giọng Philippines:
- Nhanh mở cửa!
Không có ai trả lời, sau vài hơi thở, cửa gỗ bị đá mạnh văng ra ngoài, tiếng bước chân nối đuôi nhau.
Năm người đàn ông trưởng thành, chân mang dép lê, mặc áo chống đạn, người hơi gầy, cầm súng A-K47.
Lý Ngang cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nín thở, dựa lưng vào tủ quần áo phía sau, âm thầm lấy ra khẩu súng lục giảm thanh ở thắt lưng bằng tay trái, chống ở cửa tủ quần áo.
Bùm, bốp, loảng xoảng.
Bên ngoài tủ quần áo liên tục vang lên tiếng đồ vật nặng bị rơi xuống, giống như năm người kia đang dùng súng lật tung hết đồ vật trong phòng, tìm hết tất cả chỗ có thể trốn.
Bàn, ghế, kể cả ti vi.
Lý Ngang lắng nghe tiếng bước chân, kết hợp với việc hồi tượng lại kết cấu trong phòng theo trí nhớ của mình, trên đầu hiện ra một bản đồ.
Nòng súng giảm thanh của khẩu súng lục tự động Kimber được ép vào cửa tủ quần áo và di chuyển từ từ. Khi năm người trong phòng gần nhau nhất, Lý Ngang bóp cò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận