Người Chơi Hung Mãnh

Chương 687: Chữ Nhân Môn

Hai tên nha dịch lấy ra một cái bọc túi căng phồng màu xanh xám, mở nút thắt ở túi, đặt trên mặt đất ở đại sảnh của nha môn.
Trong cái túi kia có một thanh chuỷ thủ hẹp dài mà sắc bén, một cái bình gốm sứ trên nhỏ dưới to, mấy sợi dây màu vàng nhạt, một đống lá bùa màu vàng có viết những văn tự kỳ lạ, một tấm lệnh bài hình hoa sen làm bằng đồng, lương khô được bọc trong cái giấy dầu, một quyển Luận Ngữ và một phong thư đã bị bóc tem.
Động tác của tên nha dịch Vương Triều Mã Hán rất cẩn thận, không dùng tay trực tiếp chạm vào những đồ vật ở trong túi.
Mà là cầm một cành cây, đẩy chuỷ thủ, bình gốm sứ và các loại vật phẩm khác ra ngoài.
Ánh mắt của Mã Bang Đức tập trung vào tấm lệnh bài làm bằng đồng kia, nhìn thấy đường vân hoa sen có khắc chữ “Người” ở giữa tấm lệnh bài thì sắc mặt khẽ thay đổi:
- Hoá ra ngươi là người của Chữ Nhân Môn à?
Ngô Hồ không lộ ra vẻ sợ hãi, mỉm cười:
- Đúng vậy.
Lý Ngang khẽ nhướng đuôi lông mày, dựa theo tin tình báo của Trúc Học Dân, thì ở trong thế giới này, mục đích của Bạch Liên Giáo vẫn luôn là tính mạng là trên hết, làm việc là mãi mãi.
Bất kể là thiên hạ thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp, hoà bình ở muôn nơi.
Hay là thời đại thay đổi, loạn lạc xảy ra khắp nơi.
Bạch Liên Giáo vẫn luôn giống như gậy quấn phân heo, gây chiến ở khắp mọi nơi, lôi kéo dụ dỗ mọi người, bởi vậy nên mới có những ngoại lệ như các quan phủ ở những triều đại khác nhau đều căm thù và vây bắt bọn họ.
Trải qua mấy trăm năm, Bạch Liên Giáo đã nhiều lần thay tên đổi họ, phát triển thêm nhiều chi nhánh, mấy trăm loại giáo phái từ nhỏ đến lớn, tản mát ở các nơi.
Nguồn gốc sâu xa, cực kỳ phức tạp.
Đừng nói người trong quan phủ, ngay cả những người có giáo phái khác nhau cũng không thể tìm hiểu hết được nguồn gốc của họ.
Đương nhiên, mặc dù những giáo phái này phân bố ở khắp mọi nơi, nhưng phần lớn giáo lý, nghi quỹ, phương thức hoạt động lại tương tự nhau, cùng chung nhận định bản tông của Bạch Liên Giáo, Thánh Bạch Liên cầm đầu.
Đứng đằng sau giáo chủ Thánh Bạch Liên là Thánh Tử, Thánh Nữ, tả hữu sứ giả, tứ đại hộ pháp.
Những người cùng phụ tá cho giáo chủ, đều là những tín đồ ngoan đạo tạo thành Thiên Nhân Tam Môn, cũng chính là lực lượng nòng cốt của Thánh Bạch Liên.
Khác hẳn với những tôn giáo bình thường khác.
Bất kỳ một thành viên của Thiên Nhân Tam Môn nào, trên người đều có tà thuật, là sự uy hiếp lớn đối với vấn đề an toàn của từng địa phương, bất kể bọn họ đi đến đâu cũng sẽ bị truy sát lâu dài bởi Vũ Đức Vệ.
Ngô Hồ là tín đồ của Chữ Nhân Môn, sức mạnh thể hiện ra giống như đao thương bất nhập, thuỷ hoả bất xâm, làm cho người bị hại không cảm thấy được sự đau đớn, nháy mắt lập tức bị giết chết.
Hoặc là, có chăng anh ta còn dùng đến tà thuật.
Hay đây là sứ mệnh vô cùng quan trọng mà anh ta phải gánh vác.
Tâm tư của Mã Bang Đức nhanh chóng quay ngược trở lại, lúc trước khi quan huyện mới nhậm chức sẽ đến tổng bộ của Vũ Đức Vệ trong kinh thành để tham gia khóa huấn luyện ngắn ngủi, nắm được những kiến thức căn bản về Bạch Liên Giáo.
Mở rộng tầm mắt để tránh sau khi tiền nhiệm lại bị chết bởi những âm mưu nham hiểm của Bạch Liên Giáo, chết không nhắm mắt.
Nhân tiện, còn có thể phối hợp với binh lính của Vũ Đức Vệ giữ gìn trật tự an ninh ở khu vực đó.
Nga Thành ở nơi hoang vu hẻo lánh, làm sao có thể gây sự chú ý đến người của Thánh Bạch Liên bản tông được chứ?
Mã Bang Đức chỉ cảm thấy da đầu tê dại, vô cùng hối hận vì lúc đầu đã rời khỏi binh lính của Vũ Đức Vệ ở Nga Thành đi đến Lữ Châu, không chịu giữ bọn họ ở lại.
Bạch Liên Giáo giống hệt như con gián, nhìn thấy một con, lập tức sẽ lại nhìn thấy con thứ hai, thứ ba ở những nơi hoang vu,…
Nếu như thật sự Ngô Hồ đang gánh vác trọng trách của Thánh Bạch Liên thì chắc chắn sẽ có yêu nhân khác của Bạch Liên Giáo đến đây viện trợ.
Chỉ có điều quan binh nha dịch ở huyện thành cơ bản là không thể chống đỡ được những nghịch tặc nắm giữ những yêu thuật kỳ lạ kia, hết lần này đến lần khác binh lính Vũ Đức Vệ lại không có mặt ở đây.
Thật là phiền phức cái củ khoai lang nóng bỏng này.
- Ha ha ha.
Ngô Hồ nhìn vẻ mặt khó ở của Mã Bang Đức mà cười đến sảng khoái:
- Mã Huyện Lệnh, bây giờ chắc ngài đã hiểu ý tôi nói ngài nên thả tôi đi nhanh lên rồi đúng không?
Còn không nhanh thả tôi ra.
Để viện binh của Thánh giáo nhà tôi tới sẽ san bằng cả cái huyện nha này, giết sạch tất cả nha dịch, một mồi lửa thiêu cháy phủ đệ của ngài, đưa nam nữ già trẻ nhà ngài một đường xuống hoàng tuyền, thật sự là có hơi không ổn đấy.
Đừng có lại mê muội mãi không tỉnh ngộ.
Mã Bang Đức tức giận đến nỗi sợi râu trên mặt cũng phải rung lên, nhưng lại không thể không thừa nhận những chuyện đối phương có rất có khả năng sẽ xảy ra.
Dưới sự chia tách của Phiên Trấn, triều đình suy vong, thế lực của Bạch Liên Giáo vẫn vững vàng bành trướng, làm việc ngày càng phách lối, đừng nói là một thành nho nhỏ như Nga Thành, ngay cả quan lớn ở châu quận mà bọn chúng cũng dám giết.
Nha dịch đứng ở hai bên của nha môn sau khi biết đối phương là Thánh Bạch Liên Chữ Nhân Môn thì đều có hơi e ngại, không dám tiến lên.
Sau khi nghe thấy những lời uy hiếp của đối phương thì sắc mặt càng thêm trắng bệch, lúng túng bất an.
Bạn cần đăng nhập để bình luận