Người Chơi Hung Mãnh

Chương 195: Rạch một nhát

Ông ta nhoẻn miệng cười, mặt mũi hiền lành gật đầu rồi nói với Điền Hữu Vinh:
- Tất nhiên là có thể rồi, các vị quay về đợi một lát, tôi sẽ đi huy động dân làng, mang theo dụng cụ, sau đó sẽ cùng mọi người đào đường. Dù gì thì ở đây cũng đã xảy ra án mạng, phải đi báo sớm mới được.
Điền Hữu Vinh nhẹ gật đầu, cười nói:
- Vậy chúng tôi sẽ đợi ở cổng làng trước.
Người lái xe đã chơi chiêu trò, thay vì yêu cầu hành khách quay lại từng nhà trú mưa chờ tin báo, họ lại tụ tập ở cổng làng, để ngăn cản dân làng Độ Sinh bao gồm cả Lỗ Quý có ý đồ làm loạn.
Mọi người cùng nhau đợi ở cổng làng, có thể trao đổi thông tin, lắng nghe ý kiến của mọi người, dù có chạy trốn cũng có thể chạy nhanh hơn một chút.
- Ừm.
Trưởng thôn Lỗ Quý nhẹ gật đầu, mắt nhìn Điền Hữu Vinh dẫn đầu nhóm hành khách đang bị kinh sợ đến cửa thôn.
- Cha.
Lỗ Mậu Tài lặng lẽ nhích lại gần, chỉ vào đám người Điền Hữu Vinh, ánh mắt lóe lên:
- Chúng ta có nên ...
- Đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Lỗ Quý lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Con đi từng nhà gõ cửa, chỉ cần lấy dụng cụ đưa cho bọn chúng là được.
- Vậy bọn chúng chạy thì sao?
Lỗ Mậu Tài nghiến răng nghiến lợi:
- Con lệ quỷ đó càng ngày càng hung hăng càn quấy, không thể dùng người của mình để khai đao đúng không?
- Không chạy được đâu.
Lỗ Quý cười lạnh, nhìn bóng lưng những hành khách đó, khẽ nói:
- Bọn chúng chạy không thoát đâu...
Trong khi ông ta nhìn chằm chằm vào những hành khách bên ngoài, Lý Ngang cũng đang quan sát ông ta qua mặt gương phản chiếu của màn hình điện thoại di động.
Chân Lỗ Quý ngày hôm qua còn rất linh hoạt, hôm nay không hiểu tại sao lại phải dùng nạng.
Mặc dù không thể sử dụng chức năng cảm nhận linh thức của mắt mèo, nhưng Lý Ngang có một trực giác mơ hồ rằng cây trượng bằng gỗ trong tay Lỗ Quý có vẻ như đầy sự mục nát suy yếu ..
Đêm qua Lý Ngang không ra ngoài hành động, mà muốn ban ngày tiếp tục tìm kiếm ngôi mộ của thầy giáo làng Mạnh Kỳ Hi ở bên kia khe núi.
Nếu có thời gian, hắn cũng muốn đi kiểm tra thi thể của Thạch Đức Vanh và Lỗ Hạc ở đại hội đường.
Nhưng bây giờ những hành khách này đang vội vã đào đường thông núi để rời đi, đó không hẳn là một chuyện xấu.
Cùng lắm thì hắn sẽ lẻn về thôn Độ Sinh để ẩn náu, thiếu đi đám nhân chứng này, hắn cũng có thể buông lỏng tay chân, dùng một số biện pháp cấp tiến hơn.
Lý Ngang đi theo nhóm hành khách đến đầu thôn.
Còn ở bên kia làng, Lỗ Quý sai con dẫn người đi thu dọn các dụng cụ như xẻng, thúng tre,… còn ông ta một mình chống gậy trở về ngôi biệt thự ba tầng, đi lên tầng cao nhất.
Căn gác xép có hình dạng một kim tự tháp thấp, hai mặt đều có cửa sổ bằng kính, sàn gỗ sơn màu trắng, vẽ nhiều biểu tượng ma quái và các ký hiệu đồ án lồng vào nhau.
Nếu Lý Ngang ở đây, chắc chắn hắn sẽ phân biệt được những đồ án văn tự này, rất giống với lá bùa mà hắn đã thấy ở Trung tâm mua sắm Long Hằng.
Chính giữa những đồ án này có bày một tế đàn nhân tạo chiếm gần hết diện tích tầng áp mái.
Tế đàn hình tròn này hoàn toàn được tạo thành từ cành cây khô, xương cốt, cây rong, cây lúa, thịt thối và các loại lộn xộn khác… rất phức tạp và hỗn loạn.
Cùng lúc làm người ta phải buồn nôn, lại là một cảm giác xa xưa cổ quái, thậm chí có thể nói là dị dạng tráng lệ.
Lỗ Quý giẫm lên xương cốt cành khô, tiến vào chính giữa tế đàn, dùng cây trượng dài trong tay gõ nhẹ xuống đất.
Không khí trước mặt ông ta tạo nên những lớp gợn sóng, ánh sáng màu xanh lam ngưng tụ thành những điểm, điểm hợp thành đường thẳng, dệt nên một hình chiếu về địa hình địa dạng thôn Độ Sinh.
Đứng ở trung tâm tế đàn, Lỗ Quý nhìn hình chiếu này, bàn tay hướng về phía trước, khẽ nói:
- Phong tiêu vũ hối.
Bốn chữ đơn giản gần như lấy đi toàn bộ sức lực của Lỗ Quý.
Ông ta mặt mày tái mét, phải chống gậy gỗ để khỏi ngã xuống đất.
Đột nhiên,
Thế gió vốn đã ngừng lại đang nổi lên lần nữa, cơn mưa xối xả như trút nước so với lúc trước còn dày đặc hơn, trời đất chỉ để lại một bức màn mưa kín mít không thể mở ra và không thể nhìn thấu được.
Đầu thôn, hành khách và dân làng đã lấy được dụng cụ cũng không thể đào đường trong cơn mưa lớn như vậy, khốn đốn trong màn mưa.
Trên gác xép, Lỗ Quý miễn cưỡng đứng dậy, nhìn hình chiếu màu sắc phai mờ đi khá nhiều, tự nhủ:
- Theo thuyết pháp trong sách cổ, việc đào một con kênh để làm ngập ruộng đồng, khiến cho thôn Độ Sinh khôi phục lại địa hình phong thuỷ thời cổ của nó, quả thực đã tăng cường pháp lực của tế đàn.
Tuy nhiên, còn cần tế phẩm, càng nhiều tế phẩm hơn nữa, mới có thể đánh lui nó ...
Đến đêm, Lý Ngang mở to mắt, lặng lẽ đứng dậy không một tiếng động, đi đến sát giường bên cạnh, dùng dao rạch một nhát tạm thời vào gáy người bạn cùng phòng.
Vị khách xui xẻo đó ngay cả lí nhí ở họng cũng không lí nhí được, liền hôn mê bất tỉnh.
Để an toàn, Lý Ngang kéo mí mắt hắn ta lên và dùng đèn pin soi lên nhãn cầu vài lần,
Sau khi xác định hắn đã ngất xỉu, mới mặc áo mưa vào, che mặt, mở cửa sổ lộn ra ngoài.
Thôn Độ Sinh vào ban đêm, chỉ có một vài ngọn đèn vẫn còn le lói, Lý Ngang lao về phía khe núi, nhờ ánh sáng đèn pin đã tìm thấy phần mộ của thầy giáo làng Mạnh Kỳ Hi.
Có lẽ dân làng biết ơn sự cống hiến của Mạnh Kỳ Hi, nên đã xây cho ông ta ngôi mộ khá tinh xảo, trên bia mộ có khắc một số lời tán tụng, trước mộ còn đặt mấy bông hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận