Người Chơi Hung Mãnh

Chương 715: Khỏi bệnh

Chỉ nhìn thấy chất bột màu trắng dính vào khối u thò ra khỏi lỗ mũi.
Hai khối u dài ngay lập tức bị teo nhỏ lại, tự nhiên rơi ra rồi rơi xuống đất.
Còn Vương cô nương thì vẫn ngây người không phát giác được chuyện gì nữa.
Căn bệnh dai dẳng đeo bám nhà họ Vương suốt mười năm đã biến thành mây khói, vợ chồng Vương Bố mừng rỡ như phát điên lên, vội vàng sai người hầu chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh để ban thưởng cho ân nhân.
Nhà sư khua tay, mỉm cười nói:
- Thí chủ không cần phải như thế, hành y cứu người, cứu thế giới vốn thuộc phận sự của tôi. Huống chi thuốc bột này thường thấy ở Thiên Trúc, nó không đáng bao nhiêu tiền.
Nếu thí chủ khăng khăng muốn đáp tạ, thì tặng hai cục thịt thừa này cho bần tăng.
Thuận tiện cho bần tăng có thể lấy nó làm ví dụ để giải thích khi dạy các kỹ năng y học cho đệ tử.
Cục thịt thừa này luôn là vấn đề trong lòng Vương Bố, ông sớm đã không muốn gặp lại nó nữa rồi, nên lập tức đồng ý và đưa cục thịt thừa tặng cho nhà sư luôn.
Nhà sư Thiên Trúc cẩn thận bọc khối thịt thừa bằng vải từng li từng tí rồi cáo biệt rời đi.
Vương Bố đi ra cửa tiễn, vừa bước ra khỏi cửa chưa kịp bái tạ lần nữa thì đã thấy nhà sư sải chân lao ra ngoài trăm bước như chạy trốn, biến mất trong dòng người không thấy nữa.
Tốt thôi, dù sao đó cũng là kỳ nhân dị sĩ, không có gì lạ khi có bất kỳ hành vi cổ quái nào.
Vương Bố lắc đầu, quay người vào phủ chia vui cùng gia đình.
Một lúc sau, người gác cổng lại vào báo tin, nói lần này là một thanh niên cưỡi bạch mã đến xin cầu kiến.
Vương Bố đi ra ngoài nghênh đón, người thanh niên cau mày tỏ vẻ buồn bã, chắp tay nói:
- Nghe nói lệnh ái đang mắc chứng bệnh dữ, có thể dẫn tại hạ vào xem chút được không? Tại hạ có phương thuốc chữa được căn bệnh thịt thừa này.
Vương Bố ngẩn ra một chút:
- Chỉ sợ sẽ khiến công tử thất vọng rồi, mới có một nhà sư từ Thiên Trúc đến đây chữa khỏi bệnh cũ cho tiểu nữ và rời đi rồi.
Người thanh niên như bị sét đánh, không cam lòng hỏi:
- Hai cục thịt thừa kia...
- Cũng bị cao tăng cầm đi rồi, nói là muốn dùng để dạy y thuật cho đệ tử.
- Nhà sư chết tiệt, lại chậm một bước rồi...
Người thanh niên mặt mày xám xịt như tro, không nhịn được chửi ầm lên khiến Vương Bố sợ hãi.
Nhìn thấy biểu hiện trên mặt của Vương Bố, tên thư sinh liền giải thích:
- Các hạ có biết, hai cục thịt thừa mọc trong mũi có tên là râu rồng.
Nhìn thì có vẻ là một căn bệnh dữ, nhưng thực ra đó là một món quà trời cho.
Râu rồng sẽ tự nhiên rụng khi nó dài đến năm thứ mười năm.
Người nào để râu dài đến lúc đó, chắc chắn cuộc đời này sẽ không phải lo cơm áo gạo tiền, bình an vui vẻ, hạnh phúc mỹ mãn, sống lâu trăm tuổi.
Nếu râu rồng bị lấy đi trước năm thứ mười năm, người có râu rồng sẽ trở thành người thường.
Mà râu rồng có thể dùng làm thuốc dẫn, bào chế thành linh đan, sẽ giúp người tu hành thêm chục năm công lực.
- A?
Vương Bố nghe thấy trợn mắt há hốc mồm, không ngờ cục thịt thừa ở lỗ mũi của con gái mình lại có lai lịch như vậy, muốn hỏi người thư sinh thêm một số chi tiết nữa, nhưng lại thấy người thanh niên cưỡi bạch mã, đuổi theo hướng mà nhà sư đã rời đi nhanh như một cơn khói.
Nhà sư bị người thanh niên nhớ đến ngồi trong phòng của một quán rượu, vừa uống rượu vừa đắc ý nhìn hai cục thịt thừa khô héo trên bàn.
- Từ lâu đã biết đến thành Lư Châu là thành nổi tiếng trong thiên hạ, nhiều kỳ nhân dị sĩ, hôm nay tôi gặp chẳng qua cũng chỉ như vậy, không thể làm ngơ trước bộ râu rồng dưới mí mắt, ngược lại còn để nhà sư Thiên Trúc tôi nhanh chân đến trước.
Nhà sư tên Kỳ Vực bấu chặt các ngón tay lên bàn gỗ, lẩm bẩm một mình, mặt mày hớn hở, không nhịn được lại uống một hớp rượu lớn.
- Nếu các tu sĩ trong thành Lữ Châu là một đám giá áo túi gạo.
Mưu đoạt tường thụy sẽ có cơ hội lợi dụng...
Nhà sư Kỳ Vực yên lặng suy tư.
Bỏ qua những tiếng ồn ào của những người uống rượu ở phòng bên.
- Các ông có nghe nói trên giang hồ xuất hiện một tu sĩ du vân tứ phương, hành hiệp trượng nghĩa, tên là đạo trưởng Tây Môn Tử...
Nhà sư Kỳ Vực trong lòng sửng sốt, hắn đến Trung thổ đã được vài năm và nắm rõ các kỳ nhân dị sĩ trong lòng bàn tay, nhưng hắn chưa bao giờ nghe nói về nhân vật Tây Môn Tử này.
Chẳng lẽ là đệ tử chính thống của một môn phái ẩn sĩ nào đó được phái đi hành tẩu nhân gian?
Nhà sư vô thức vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe, trong đầu dần dần hiện ra cảnh tượng ở căn phòng bên cạnh.
Ba người đàn ông trung niên, một lùn, một béo, một gầy đang ngồi quây quần bên chiếc bàn tròn, vừa uống rượu vừa trò chuyện.
Người đàn ông thấp bé uống một ngụm rượu dài và nói:
- Đạo trưởng Tây Môn Tử? Tôi cũng nghe nói đến, vị đạo trưởng này có một trái tim nhân hậu, hành tẩu bốn phương chỉ để trừ yêu diệt ma.
Nghe nói ông ta gặp một vụ án kỳ lạ ở huyện Long, có hai gia đình kết quan hệ thông gia, nam và nữ hai bên đều sinh ra trong gia đình giàu có, môn đăng hộ đối.
Đội ngũ đón dâu chiêng trống vang lên trùng trùng điệp điệp.
Ngay khi đưa tân nương tử về nhà trai, bỗng nhiên một cơn gió mạnh trộn lẫn với cát dày đặc từ xa ập đến.
Người ngựa đội đón dâu đột nhiên bị lật đổ, kiệu hoa rơi xuống đất, khiến tân nương sợ tái mặt.
Sau một hồi hỗn loạn, bão cát lắng xuống, cả đội vội vã quay trở lại, cùng với tiếng chiêng trống sôi động, đã đến nhà trai ở huyện Long.
Đợi cho đến khi các nghi thức hoàn thành, tần thiếp kéo rèm kiệu lên.
Mọi người hoan hỉ nhìn tân nương đội khăn trùm đầu màu đỏ bước xuống kiệu hoa, tân lang tự nhiên tươi cười rạng rỡ.
Tuy nhiên, tần thiếp còn chưa kịp nói điều gì tốt lành thì rèm kiệu lại được mở ra...
Người đàn ông mập mạp chen vào nói:
- Là nha hoàn động phòng trốn trong kiệu ? Hay là tên gian phu mặt trắng muốn đưa tân nương cao chạy xa bay?
- Ha ha, đều không phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận