Người Chơi Hung Mãnh

Chương 216: Trùng ruồi

Hơn nữa hắn còn nghi ngờ Lý Ngang đang châm biếm một nhóm người nào đó, nhưng hắn lại không có chứng cứ.
Vạn Lý Phong Đao gượng cười "Ha ha ha" vài tiếng, rồi lập tức lái sang một chủ đề khác.
Thật ra Lý Ngang đánh ngất con chó cũng là có nguyên do cả, con chó này không bị tật phóng xạ nghiêm trọng cho lắm, tình trạng dinh dưỡng cũng tốt, khá là khỏe mạnh, hơn nữa cũng không có dấu vết bị giam giữ trong chuồng.
Cái này đủ để chứng minh, ít nhất là ở thành phố này, đã hình thành ra một hệ sinh thái mà phóng xạ chỉ ảnh hưởng một phần nhỏ mà thôi.
Cho dù nơi này đã từng xảy ra vụ nổ hạt nhân, ít nhất cũng đã là chuyện mười mấy hai mươi năm trước rồi, lượng phóng xạ trong thời gian ngắn còn sót lại không mạnh đến mức gây ra thương tổn nghiêm trọng cho người sống.
Tuy rằng đã giải quyết xong vấn đề về phóng xạ, nhưng bộ đồ chống hóa chất trên người này vẫn không thể cởi ra được.
Có trời mới biết được cái thành phố nhiều người sinh sống như vậy, có phải là do virus lây nhiễm trong không khí mà biến mất hoàn toàn không.
Lý Ngang ném con chó đã ngất sang bên đường, nhìn hai phía của tòa nhà cao tầng, cố gắng phân biệt vị trí trên bản đồ.
- Dựa theo chỉ dẫn của bản đồ, phòng thí nghiệm khoa học kỹ thuật sinh học của công ty Thiên Bình nằm ở phía Tây Bắc của thành phố, cách vị trí của chúng ta khoảng một tiếng đi xe.
Lý Ngang lấy một máy trinh sát tự động, phát hiện ra rằng càng tới gần ngoại ô thì cây cối càng tươi tốt.
Chỗ phòng thí nghiệm khoa học kỹ thuật sinh học chẳng khác nào một khu rừng nguyên sinh xanh tốt phồn thịnh.
Ba người lấy ra xe máy riêng rồi chạy một lúc dọc theo quốc lộ, sau khi tới rừng rậm ở ngoại ô thì cất xe đi.
Họ dùng dao rựa chặt bụi gai và cây cối ở phía trước, đội hình dàn thành hình chữ "Phẩm", đi bộ tới.
Sở dĩ chọn biện pháp vất vả này thay vì nhảy qua lại trên cành cây, là bởi vì các đội khác rất có thể cũng đang ở trong rừng.
Tiếng động càng lớn, càng dễ bị đối phương phát hiện ra.
Cũng may thể chất của cả ba người đều đã đạt đến mức đỉnh cao của người thường, ngay cả đi trong rừng rậm thì tốc độ cũng không chậm chút nào.
- Chuối hột? Trúc lưng rùa? Trăn xanh Nam Mỹ? Khỉ mũ mặt trắng Colombia?
Lý Ngang dùng dao đánh chết một con trăn lớn ngụy trang thành cái dây, thầm nói:
- Đây là Boston hay là rừng rậm nhiệt đới vậy?
Đúng lúc ba người đang nghi ngờ vì suốt dọc đường không gặp bất kì sinh vật biến dị nào, thì tự nhiên một đợt sóng xung kích rất mạnh từ hướng Tây Bắc truyền đến.
Mặt đất rung chuyển, cành lá điên cuồng đung đưa, chim rừng bay hết, trăn xanh Nam Mỹ rơi hết xuống.
Hai chân cả ba tên người chơi vẫn như cũ cắm chặt vững vàng trên đất, một lúc sau, từ hướng Tây Bắc vang lên một tiếng nổ âm ỉ.
Ba người nhìn nhau, mặc kệ cái gì mà hành động lặng lẽ, trực tiếp lấy phương tiện ra, hướng về chỗ có tiếng nổ, tốc độ đột ngột tăng cao.
Phải lấy được ba điểm mới coi như hoàn thành nhiệm vụ, nếu một tiểu đội khác hoàn toàn hết mục tiêu nhiệm vụ trước, vậy thì đội họ phải tiêu diệt hết tất cả thành viên đội địch thì mới có thể kiếm đủ số điểm...
Chạy hết tốc lực, cuối cùng nhóm Lý Ngang cũng chạy được tới gần khu vực có tiếng nổ.
Họ không vội vàng lao vào trong, mà là ẩn nấp trước trong cây cối, nhìn xung quanh phía trước.
Chíp chíp chíp.
Ở sâu trong rừng, cây cối to lớn không ngừng nghiêng ngả gãy vụn, vượn và khỉ cùng những sinh vật nhỏ có vú như chạy nạn, vội vàng trốn chạy tán loạn.
Tiếng bẻ gẫy cây cối, liên tục tới gần chỗ của ba gã người chơi.
Cùng với những cây cối bị cắt ngang và đánh bay, đám người Lý Ngang cuối cùng cũng nhìn thấy kẻ gây ra âm thanh hỗn loạn đó.
Đó là một con báo Châu Mỹ khổng lồ bị hủy một bên mắt, đang điên cuồng phẫn nộ.
Thân hình nó tương đương với một con khỉ mặt chó trưởng thành, vai cao khoảng một tầng, thân hình cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, tay chân ngắn xù xì.
Móng vuốt to như cái ván cửa tùy tiện múa một cái, có thể đập bay toàn bộ cây cối che chắn phía trước.
Quan trọng là, trên thần hình vốn phải là hoa văn lốm đốm màu đen, tất cả lại biến thành màu trắng.
Nếu quan sát kỹ, có thể thấy các hoa văn màu trắng không phải là đốm mà là những đám giun trắng như tuyết nhúc nhích từ sâu trong lớp da của con báo.
Những con sâu đó là giòi ruồi trên da người, có thể xâm nhập vào cơ thể vật chủ để hấp thu chất dinh dưỡng, sau đó sẽ lại ra khỏi bề mặt vật chủ.
Bị giòi ruồi ký sinh đầy trên da mà con báo Châu Mỹ này cũng không có chút biểu hiện nào là khó chịu.
Khi những con giun này hút chất dinh dưỡng từ nó, chúng cũng sẽ tạo thành các cụm trụ giun, phóng ra khỏi da như những viên đạn thần công và bắn ra bốn phương tám hướng.
Con báo Châu Mỹ này tức giận và phát cuồng lên cũng là có nguyên do, là bởi vì có ba gã người chơi võ nghệ cao cường đang vờn xung quanh nó.
Bọn họ cũng giống như trùng ruồi lượn qua lượn lại, tung ra một cuộc công kích tần số cao về phía nó.
Ba bóng người cùng mặc đồ bảo hộ chống hóa chất, bay nhảy giữa khu rừng rậm, mỗi lần có thể nhảy với khoảng cách vài mét, tránh được sự tấn công như đạn pháo của báo khổng lồ châu Phi.
Một anh chàng đẹp trai có khuôn mặt tuấn tú nữ tính cầm trên tay cây kiếm mỏng, dáng người đi quanh báo châu Phi như một bóng ma di chuyển trong nỗi trăn trở, mỗi lần người tiến lên, đều có thể giơ kiếm chém đứt một đám côn trùng, phun ra mủ.
Một thanh niên da trắng tóc vàng mắt xanh nắm trong tay một con dao trang trí nhỏ dẹt, lưỡi dao đâm vào da thịt của con báo châu Phi, chỉ cần một nhát nhẹ, giống như người đầu bếp lọc thịt trâu đem lớp da báo ra gọt.
Một người đàn ông trung niên bình thường không có gì lạ đang dùng xẻng nhanh chóng ma sát trên mặt đất, tránh đạn pháo trùng và móng vuốt báo châu Phi tấn công, nắm chặt hai tay, một ngọn lửa cuồng nộ ngưng tụ trên nắm đấm của anh ta.
Người đàn ông trung niên bất ngờ bật dậy và tung nắm đấm từ dưới lên đến hàm của con báo, ngọn lửa bùng lên, nắm đấm và sóng xung kích khiến con báo châu Phi choáng váng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận