Người Chơi Hung Mãnh

Chương 771: Đồ vật khác

Chỉ cần giúp Vũ Đức Vệ tìm hiểu tin tức, cung cấp tình báo kiếm chút thù lao là đủ rồi,
Nếu thật sự ở bên ngoài đụng phải đạo sĩ tóc ngắn thì vội vàng chạy thoát thân còn không kịp ấy chứ.
Trúc Học Dân cau mày nói:
- Cậu ta dùng cái tên mà những người chơi của trò chơi sát tràng đều hiểu được.
- Mặc dù bằng cách này, chúng ta có thể biết cậu ta quả thật đã đi qua Lữ Châu, hơn nữa còn thật sự cướp được điềm lành.
- Nhưng nếu như trong tầng này vẫn còn những thế lực người chơi khác,
- Thì loại hành vi này chẳng khác nào nói cho bọn họ biết rõ động tĩnh của chúng ta.
- Ừm, quả thật có loại khả năng này.
Thạch Kỳ thấp giọng nói:
- Nhưng mà đội trưởng Hình kia hình như đánh giá rất cao đồng chí Tiểu Lý. Anh ta cho rằng hắn có tư duy kín đáo, một giọt nước cũng không lọt, mỗi lần đi một bước đã tính xong ba bốn bước còn lại.
- Hơn nữa trước kia Sơ Ấm cũng đã từng nói,
- Bộ phận giám định tâm lý của Đặc Sự Cục cho rằng có thể tin tưởng đồng chí Tiểu Lý ở một mức độ nào đó.
- Nếu cậu ta đã dám làm như vậy, thì chắc chắn đã có tự tin, không phải kiểu bắn tên không có mục đích.
- ... Cũng hy vọng là như vậy.
Trúc Học Dân thở dài, mệt mỏi day day sống mũi.
Một trong những mục tiêu chính của Hiệp hội Dị Học hiện đại,
Chính là khai quật được những truyền thừa huyền học đã trôi dạt trong dòng sông lịch sử,
Đồng thời thu thập những tư liệu Đạo học khác biệt trong thế giới kịch bản tương thông.
Hắn thân là một đệ tử của Hội Dị Học, sau khi đi vào cái bối cảnh thế giới huyền huyễn cổ đại kỳ quái này,
Vừa phải thu thập thông tin tình báo, nhờ vào bói toán để xem xét những phát sinh sắp đến của mộng cảnh Sinh Nam Vương,
Vừa phải tích hợp một lượng lớn tư liệu rườm rà, không rõ chi tiết để phân tích thế giới này trong hệ thống huyền học, tìm ra giá trị đối với Dị Học.
Hầu như hắn chưa hề nghỉ ngơi tốt trong suốt thời gian vừa qua,
Mà chỉ hoàn toàn dựa vào thuốc do Đặc Sự Cục phân phối chế tạo để cầm cự đến thời điểm hiện tại.
Thạch Kỳ có chút không đành lòng nói:
- Hay là anh đi ngủ trước đi,
- Còn có Sơ Ấm và tôi ở đây mà.
- Không cần.
Trúc Học Dân lắc đầu, lên dây cót tinh thần nói:
- Vẫn còn một số tư liệu chưa xử lý xong.
- Hơn nữa, đội trưởng Tuân sắp trở lại rồi ...
Lời còn chưa dứt, cửa gỗ của phòng trọ chợt vang lên tiếng gõ.
Thạch Kỳ để chén trà xuống,
- Ai?
- Là tôi.
Một giọng nam khàn khàn trầm thấp từ ngoài cửa truyền đến.
Thạch Kỳ đứng dậy đi ra cửa quan sát,
Trên đầu của người đàn ông ngoài cửa, có nổi lơ lửng ID người chơi [Tuân Tử An].
- Là đội trưởng Tuân.
Thạch Kỳ thở phào nhẹ nhõm, dưới sự ra hiệu của Trúc Học Dân mở ra tờ giấy bùa dán trên cửa.
Tuân Tử An mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt chính khí đẩy cửa bước vào, gật đầu với bạn đồng hành đang đứng lên chào đón một cái rồi thuận tay đóng cửa lại, dán tờ giấy bùa cách ly về chỗ cũ,
- Tôi đã trở lại.
- Chào mừng trở lại.
Trúc Học Dân mỉm cười,
- Đồ vật từ Phụng Châu, Kỳ Châu có mang về không?
- Có mang về.
Tuân Tử An gật đầu, lấy ra một món đồ từ trong thanh ba lô, bộp một tiếng đặt xuống bàn.
Đó là hai cái đầu yêu ma đầy máu.
Hai cái đầu khổng lồ lăn lông lốc trên bàn, mãi cho đến khi đụng đổ cốc trà bằng sứ mới dừng lại.
Sơ Ấm đột nhiên giật mình, Thạch Kỳ mí mắt giật giật,
Trúc Học Dân thì ngược lại hoàn toàn không hề hoảng sợ, chỉ thản nhiên lấy hộp dụng cụ từ trong ba lô ra, bình tĩnh ngồi vào chỗ đeo khẩu trang và găng tay cao su lên.
Sau đó dùng một cây kẹp kim loại giữ hai cái đầu lại rồi kiểm tra chúng cẩn thận.
Một cái đầu hơi nhỏ, có khuôn mặt của một ông già,
Da trắng nhợt giống như bị bệnh, đôi mắt thì vô hồn,
Không có tóc hoặc lông mày, thậm chí cũng không tìm được dấu vết của lông tóc trong lỗ chân lông trên da,
Tám cái răng nanh dài và hẹp kéo dài từ môi ra đã chứng minh thân phận không phải người của nó.
Còn phần đầu lớn hơn thì lại giống như đầu của một con bọ ngựa bình thường.
Toàn bộ đều có màu xanh lá cây, hình dạng giống như một tam giác ngược.
Có hai xúc tu, hai con mắt kép khổng lồ trong suốt, cùng với một cái giác hút kỳ dị dùng để nhai nuốt thức ăn.
Trên bề mặt cổ bị đứt gãy vẫn còn sót lại chất lỏng màu xanh lá cây.
Sơ Ấm đi đến gần trước bàn, chịu đựng chán ghét tò mò hỏi:
- Đây chính là hai cái đồ vật khác đó sao?
- Chắc là không sai đâu.
Tuân Tử An gật đầu nói:
- Tôi đã cầm Tầm Long Xích cẩn thận tìm hết chỗ này đến chỗ khác, sau khi xác nhận là chính xác thì mới ra tay.
Theo như kết quả của lần bói toán trước, thì Trúc Học Dân cho rằng ba yếu tố mở ra tầng thứ ba của mộng cảnh Sinh Nam Vương phân chia ra nằm ở ba địa điểm Lữ Châu, Phụng Châu và Kỳ Châu.
Bởi vậy nên mới tạo ra Tầm Long Xích để cho Tuân Tử An mang theo, đến Phụng Châu và Kỳ Châu tìm những yếu tố dị thường.
- Hai con quái vật này đều rất kỳ lạ, chúng rõ ràng không mạnh lắm, nhưng vẫn luôn mang lại cho tôi cảm giác gì đó rất kỳ quái.
Tuân Tử An cau mày kể cho đồng bọn nghe những gì anh ta đã chứng kiến.
Vào một đêm cách đây mấy tháng trước, trong một thôn trang nào đó của Phụng Châu có một đứa con trai út của trang chủ trằn trọc ngủ không yên, luôn cảm thấy trong bóng tối ở bên ngoài có điều gì đó.
Lúc nửa đêm canh ba đứa bé thức dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, thì chợt thấy trong đình viện xuất hiện một lão già mặc áo trắng, khuôn mặt không biểu tình, không nhúc nhích mà chỉ nhìn chằm chằm vào trong phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận