Người Chơi Hung Mãnh

Chương 695: Cổ độc

Câu nói trích lời xã hội của Ngô Hồ không chỉ làm cho mọi người ngơ ngác mà chính bản thân hắn cũng sửng sốt, không hiểu tại sao những lời này lại thốt ra từ miệng của mình.
- Ngươi...
Sử nữ khẽ cau mày, nghi ngờ hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
Các môn đồ bao gồm Hiểu thư sinh, Nguyễn Thiên đều lặng lẽ di chuyển, nhích xa ra khỏi Ngô Hồ.
- Không có chuyện gì! Không có chuyện gì!
Ngô Hồ lắc đầu như trống bỏi.
- Thuộc hạ chỉ là vì bị tên đạo nhân kia tra khảo quá lâu nên có chút mơ mơ hồ hồ mà thôi.
- Lời vừa rồi mà thuộc hạ nói hoàn toàn là vì biểu lộ ra sự trung thành của thuộc hạ dành cho Thánh tử, nguyện vì Thánh tử đầu rơi máu chảy, quyết không từ nan.
Hai người Sử nữ tuyệt đối không tin những gì Ngô Hồ nói,
Trong lý lịch của hắn ta, hắn vì luyện tà ma bí thuật nên mới bị Vũ Đức Vệ truy nã, không thể không đầu nhập vào Bạch Liên tông, cơ bản là không có bao nhiêu trung thành đối với Thánh Bạch Liên và Thánh tử.
Nhưng mà, cũng không cần hắn phải trung thành nhiều.
- Rất tốt.
Sử nữ gật đầu, lạnh lùng nói:
- Chỉ cần ngươi chịu thật thà làm việc, sau này Thánh tử tự nhiên sẽ ban thưởng cho ngươi.
Quyền lực, địa vị, pháp khí, linh bảo,
- Thậm chí thưởng một viên Bổ Linh Huyết Sát Đan cũng không phải là không thể.
Bổ Linh Huyết Sát Đan!
Nghe thấy danh từ này, ánh mắt của mấy tên môn đồ đều sáng ngời, trong mắt lóe lên khát vọng.
A,
Khi hai người Sử nữ nhìn thấy cảnh này, trong lòng của bọn họ càng thêm khinh thường.
Những người này chỉ quan tâm đến lợi ích trước mắt mà không có một chút tín ngưỡng nào, chẳng trách tại sao phân đà Lữ Châu lại “Trục xuất” bọn họ.
- Thuộc hạ nguyện vì Thánh tử làm trâu làm ngựa.
Hiểu thư sinh chắp tay, khiêm tốn nói.
Những người khác cũng nhao nhao bày tỏ, nói rằng bọn họ sẽ vì Thánh tử mà xông pha khói lửa.
Sử nữ khẽ cười, mở túi gấm bên hông ra, lấy ra mấy cái xác côn trùng khô quắt vàng ố, co rúm thành một khối, nhẹ nhàng nói với bọn họ:
- Nhiệm vụ cướp đoạt sứ đoàn An Nam là do Thánh tử an bài, chuyện này rất là trọng đại, vì phòng ngừa tin tức bị lộ nên xin các vị hãy uống vật này vào.
- Đây là?!
Sắc mặt của Hiểu thư sinh đột nhiên thay đổi, những người khác vừa nhìn thấy vẻ mặt của hắn thì lập tức hiểu rằng cái xác trùng khô quắt này cũng không phải là vật tốt lành gì.
Bàn tay đang cầm xác trùng vẫn đang đưa ra giữa không trung, nhưng lại không có ai bước lên nhận lấy.
Sử nữ nhìn vẻ mặt ảm đạm của đám người xung quanh, bỗng nhiên nở nụ cười:
- Làm sao? Các vị là không dám? Hay vẫn là không tin Thánh tử?
Keng!
Sắc mặt của người Sử nữ còn lại lạnh như băng sương, cô ta chậm rãi đưa tay rút thanh trường kiếm bên hông ra, ý tứ đe dọa không cần nói cũng hiểu.
Hiểu thư sinh nghiến răng nghiến lợi, Sử nữ ở trong Thánh Bạch Liên đã lâu, võ công mà cô ta tu luyện là bí pháp độc môn của Bạch Liên giáo,
Không phải là thứ mà đám ô hợp nửa mùa như bọn họ có thể so sánh được,
Chưa kể đến những linh đan diệu dược mà hai người bọn họ đã từng dùng qua, cộng thêm những binh khí họ đang sử dụng.
Nếu như thực sự chiến đấu, đám người bọn họ chưa chắc đã chiếm được chỗ tốt.
Mà cho dù có giành chiến thắng đi chăng nữa, thì từ nay về sau bọn họ cũng sẽ phải đối mặt với sự truy sát của Thánh Bạch Liên, lúc đó thật sự là lên trời không có đường, xuống đất không có cửa.
- Phù...
Hiểu thư sinh dùng khóe mắt liếc nhìn những tên đồng môn kia, rồi âm thầm thở dài, vừa định đi lên lấy xác trùng,
Thì lại bị Ngô Hồ giành trước một bước, đẩy hắn sang một bên, hét lớn:
- Để ta!
Hắn ba bước gộp thành hai bước nhanh chóng đi đến trước mặt Sử nữ, cầm lấy một cái xác trùng, rồi hỏi:
- Sử nữ đại nhân, vật này dùng để làm gì?
Sử nữ cười khanh khách rồi đáp:
- Là để tăng thêm công lực cho người dùng.
- Đây là Tiễu Ngược Tam Thi Phù trong truyền thuyết...
Hiểu thư sinh ở bên cạnh nhàn nhạt nói:
- Nói là phù nhưng thật ra là một loại độc dược quỷ dị.
- Con trùng này nhìn bề ngoài thì khô quắt, nhưng thực tế nó vẫn còn sống,
- Sau khi sử dụng, cổ trùng sẽ nằm ở trong lá lách, sống lại lần nữa, giúp cho người dùng tăng thêm mười năm công lực.
Ngô Hồ gật đầu,
- Nghe có vẻ rất là lợi hại.
- Ha ha.
Hiểu thư sinh lắc đầu nói:
- Vì là cổ trùng, nên tất nhiên sẽ có tác dụng phụ.
- Nếu như không dùng thuốc giải trong một thời gian dài, cổ trùng sẽ bị tê liệt.
- Lúc đó cổ trùng sẽ điên cuồng, bắt đầu gặm nhấm máu thịt của vật chủ, đẻ trứng sinh sôi trong cơ thể của vật chủ.
- Vật chủ nhẹ thì thần trí mê muội, phát điên phát cuồng,
- Nặng thì lục phủ ngũ tạng đều bị cổ trùng ăn hết, đau đớn cho đến chết.
- Lúc chết, còn có hàng trăm hàng ngàn con cổ trùng nhỏ xé rách cơ bắp khắp nơi, chui ra khỏi lớp da, bay tán loạn lên trời tìm vật chủ tiếp theo.
- Bởi vì Tiễu Ngược Tam Thi Phù điều chế rất khó khăn, lại quá dữ dằn hung tàn, không dễ khống chế, nên ngay cả Bạch Liên tông của ta cũng rất hiếm khi sử dụng chúng, không nghĩ tới Sử nữ đại nhân lại đem vật này “ban thưởng" cho bá tánh bình dân như chúng ta...
Hiểu thư sinh học thức uyên bác, nên chỉ cần nhìn thoáng qua là đã có thể nhận ra lai lịch của cổ trùng.
Hắn ta từng là một thư sinh nghèo nàn, gia cảnh bần hàn, thi hoài không trúng, vì bị người dân diễu cợt nên ấm ức trong lòng.
Sau khi chôn cất cha mẹ đã chết vì bệnh tật, hắn đã giải phóng bản chất của mình, ra tay sát hại cả nhà “người trong lòng", rồi từ đó lên rừng làm cướp.
Điều khiến hắn hận nhất là cuộc sống bị hạn chế, nếu không phải là do đối phương mạnh hơn thì lúc nãy hắn cũng đã không lựa chọn bước lên nhận lấy xác trùng.
- Cổ trùng...
Ngô Hồ cau mày nhìn Sử nữ hỏi:
- Sử nữ đại nhân, nếu tại hạ uống Tiễu Ngược Tam Thi Phù này, thì sau khi làm xong chuyện chắc ngài sẽ đưa thuốc giải cho chúng ta đúng không?
- Đó là chuyện đương nhiên.
Sử nữ thờ ơ nói:
- Chút uy tín này, ta vẫn có.
- Tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận