Người Chơi Hung Mãnh

Chương 591: Dọa

Ngoại trừ điều đó, phía chính phủ Đặc Sự Cục còn ngầm uy hiếp một số người chơi hoặc tổ chức, đừng hòng nghĩ đến việc tuyên truyền tin tức liên quan đến Sinh Nam Vương đến người bình thường.
Hành vi chủ động truyền bá meme biến dị tới đại chúng, sẽ trực tiếp bị Đặc Sự Cục truy nã… Tuy nhiên, thông qua nghiên cứu chuyên sâu, bọn họ đi tới kết luận là phần lớn người bình thường sẽ không thể bị dịch chuyển vào trong mộng cảnh.
Kết luận mà Đặc Sự Cục đưa ra làm Lý Ngang nhẹ nhàng thở ra.
Thật ra, lần trước Vương Tùng San uống một phần “Nước suối thần thánh ban phước”, bình thường thì cũng đã loại bỏ meme biến dị lây nhiễm rồi, nhưng bây giờ đã có bằng chứng chứng minh từ phía chính phủ, làm anh ta an tâm hơn.
Trong chốc lát Lý Ngang lại refresh giao diện, không nhìn thấy nội dung nào mới nữa mới đóng diễn đàn, cùng sắp xếp trang bị với Sài đại tiểu thư.
Năm tiếng sau, Lý Ngang đã võ trang đầy đủ nằm ở trên giường, mở to hai mắt, yên lặng chờ đợi thời gian hạn định đến.
Tất nhiên là anh ta muốn tham gia nhiệm vụ lần này. Cho dù là Vương Tùng San không bị tổn hại bởi lây nhiễm meme biến dị , đi tới mộng cảnh Sinh Nam Vương một lần, trải nghiệm qua cái gọi là bản chất của sức mạnh tín niệm, cũng không phải là lỗ.
Bỗng nhiên, trần nhà phòng ngủ biến sắc. Thuốc làm sạch không khí vốn được phun trong phòng ngủ cũng tiêu tán đi. Vì xác định đã dịch chuyển rời đi, Lý Ngang cố ý phun thuốc giúp tỉnh táo trong không khí.
Kết thúc truyền tống, Lý Ngang đã đến thế giới mộng cảnh.
Bức tường giấy màu lam, cái đèn chùm đồ chơi treo hi thuyền, giường đơn bằng gỗ, chăn bông mềm mại ấm áp.
Nơi đây, nhìn chung là một gian phòng ngủ của trẻ em. Lý Ngang đang nằm trên giường trong phòng ngủ dành cho trẻ em, gối đầu lên gối, đắp kín chăn, tựa như một bé con.
Linh thức tựa ra-đa quét qua xung quanh, nhưng lại chỉ như đá chìm đáy biển, không hề có sự đáp lại.
Giọng Sài đại tiểu thư hơi hoảng sợ, vang lên từ tim Lý Ngang.
- Kết thúc dịch chuyển rồi đúng không? Tại sao linh thức của tôi lại không có tác dụng?
- Kết thúc dịch chuyển rồi, linh thức của tôi cũng mất hiệu lực luôn.
Hai mắt Tần Tang híp lại, vẫn giữ nguyên tư thế nằm trong chăn, nói với Sài đại tiểu thư:
- Có lẽ là giống như thôn Độ Sinh hồi trước. Linh thức bị quấy nhiễu, mất đi hiệu lực. Trái lại, vật phẩm, trang bị, thanh kỹ năng hoàn toàn không bị hạn chế. Hơn nữa, tôi vẫn giữ nguyên cơ thể ban đầu, không bị đổi thành khuôn mặt chủ nhân của cái giường đơn trẻ em này. Nói cách khác, hẳn là cơ thể và linh hồn cùng tiến vào… Xì. Thiết lập thế này lại nói rõ, sự kiện dị thường mà chúng ta gặp phải càng kinh khủng hơn nữa.
Sài đại tiểu thư có vẻ hơi căng thẳng:
- Muốn tôi ra không? Tôi có cảm giác căn phòng này không bình bình thường cho lắm…
Không đợi cô nàng nói xong, bên trong ván giường Lý Ngang đang nằm, vang lên tiếng gõ cực kỳ rõ ràng.
Cộc, cộc, cộc.
Khoảng cách rõ ràng, tựa như đang gõ cửa.
Trong nháy mắt Sài đại tiểu thư ngậm miệng lại, Lý Ngang từ từ xiết chặt trường liêm trong tay, không nói một lời, thân thể dần căng chặt, chuẩn bị tùy thời ra tay, chém nát ván giường bên dưới.
- Này!
Âm thanh như tiếng chiêng vỡ nặng nề, vang lên ngay dưới giường Lý Ngang.
- Này! Bé con, đừng giả vờ ngủ.
Trẻ con?
Trong lòng Lý Ngang hơi động, nhìn về tấm gương trên tủ quần áo ở góc hẻo lánh của căn phòng. Theo ánh trăng, anh ta có thể nhìn rõ bản thân mình vẫn giữ nguyên bộ dạng của thanh thiếu niên.
Tiếng nói dưới giường nói tới trẻ con là chỉ vẻ ngoài của Lý Ngang sao?
Hay là trong mắt chủ nhân của giọng nói đó, Lý Ngang giữ dáng vẻ chủ nhân của chiếc giường trẻ em này?
Lý Ngang im lặng một lúc, mở miệng hỏi:
- Ai vậy?
- Ta ư?
Giọng nói như tiếng chiêng vỡ đáp lại, nói:
- Ta là quái vật dưới giường của nhóc, nhóc có thể gọi ta là Frank.
- Frank ư?
Đuôi lông mày Lý Ngang dựng lên.
- Vậy ngươi họ gì? Lão Vương à?
- Lão Vương cái gì cơ?
Âm thanh như tiếng chiêng vỡ vang lên:
- Ta là một quái vật, nhóc con từng nghe nói ở đâu rằng quái vật cũng có dòng họ chưa? Quái vật chính là quái vật, hiểu chưa? A… Tuy rằng bọn họ đều nói ta không có khí chất của quái vật.
- Bọn họ là ai?
- Cha mẹ ta, còn có đồng nghiệp ở công ty ta.
Âm thanh tiếng chiêng vỡ, hoặc là nói tiếng phàn nàn của Frank:
- Nhóc biết không? Công việc của quái vật chúng ta, chính là dọa người. Việc cơ sở nhất, đó là phát ra âm thanh quái dị này, tạo ra tiếng động này, đạp đổ bàn uống nước, cốc chén ở bên cạnh các loại này. Cao cấp hơn một chút, chính là để lại dấu tay trên mặt kính, hoặc là nhân lúc người ta ngồi tắm rửa gội đầu, lấy tay trêu đùa lưng của họ. Bọn họ đều nói ta không hợp với công việc này, ta cũng cảm thấy mình dọa người không được tốt cho lắm. Nói thẳng ra, ta đã có suy nghĩ lui về tuyến hai rồi, nhóc hiểu không? Chính là làm hậu cần, đưa ra ý tưởng cho quái vật chân chính. Ta am hiểu chuyện này hơn.
Nghe cái này có vẻ giống với thiết lập trong bộ phim hoạt hình kinh điển “Công ty quái vật”.
Quái vật thu thập năng lượng qua tiếng hét sợ hãi của những đứa trẻ loài người, cung cấp năng lượng cho thế giới quái vật.
Trong lòng Lý Ngang hơi động, hỏi tiếp:
- Nếu ngươi không muốn làm, tại sao lại tới căn phòng này?
- Bất cứ chuyện gì cũng phải có đầu có cuối. Mặc dù ta đã nộp đơn từ chức, nhưng vẫn phải làm tốt công việc cuối cùng, dọa người cuối cùng.
- Ngươi muốn làm ta sợ ư?
Lý Ngang từ chối cho ý kiến nói:
- Vậy có thể phải để ngươi thất vọng rồi. Ta ngoại trừ việc là một người bệnh có chứng thích ngủ cấp tỉnh, cố thủ đánh trống lui quân cấp tỉnh, quán quân giải nằm ỳ, phát triển thành đại sứ chanh chua ra toàn châu Á, hay tuyển thủ đặc cấp to gan “Chỉ cần bạn can đảm, yêu ma cũng nghỉ sinh”. Ngoại trừ toán học và bà chủ nhà, cái gì ta cũng không sợ. Quái vật bình thường không dọa được ta.
- Ầm ĩ cái gì chứ?
Giọng nói dưới giường vang lên:
- Ta đến căn phòng này đâu phải để dọa nhóc.
- Vậy ngươi chuẩn bị dọa ai?
- Dọa người đàn ông đang nấp trong tủ quần áo của nhóc đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận