Người Chơi Hung Mãnh

Chương 594: Tài Nghệ

Lời giải thích của Lý Ngang làm cho Sài đại tiểu thư im lặng thật lâu. Cô không thể nào tưởng tượng được Lý Ngang lại giống như mấy cụ ông cụ bà được. Mặc đồng phục, đeo băng đỏ, đi hỏi han ân cần khắp hang cùng ngõ hẻm, bộ dạng điều hòa mâu thuẫn giữa những người ở quê.
Thiết lập tan vỡ.
Giữa lúc Sài đại tiểu thư âm thầm hiểu ra, đường đi phía trước cuối cùng cũng xuất hiện biến hóa.
Dưới đèn đường, ở một chỗ nào đó rất xa, hiện lên một bóng người lơ lửng bất định mỏng manh. Càng đến gần, càng có thể nhìn thấy rõ nét hơn. Đó là một cô gái mặc váy dài màu trắng tàn tạ, tóc tai bù xù, đang cúi đầu nhún vai.
Cô ta đi chân trần, đứng ở ven đường phía bên phải đường cái, đưa lưng về phía xe Lý Ngang đang lao tới.
Cánh tay được bọc một nửa trong tay áo lộ ra ngoài, làn da trắng bệch đến mức bị bệnh, mạch máu màu xanh nổi lên như những con giun, có thể nhìn thấy rõ.
Rốt cuộc cũng đã đến.
Lý Ngang hít sâu một hơi, đạp mạnh chân phanh.
Két…
Bánh xe ma sát với mặt đường, xe van đột ngột dừng lại, đèn pha chiếu lơ lửng trên không trung, yên lặng đối diện với bóng người xanh xao phía xa xa.
Lý Ngang nhíu mày, im lặng chờ ba phút, nhưng bóng người kia vẫn luôn giữ nguyên tư thế đưa lưng, cúi đầu nhún vai, tựa như bị đóng băng tại chỗ.
- Làm sao bây giờ?
Sài đại tiểu thư nhỏ giọng hỏi:
- Đoạn đường phía trước bị chặn rồi.
Lý Ngang trầm mặc một lát, bỗng khởi động chiếc xe lùi về phía sau.
Bánh xe điên cuồng chuyển động, cuốn theo khói mù, kéo theo chiếc xe nhanh chóng lùi về phía sau.
Nhưng mà, cho dù có tăng đến tốc độ tối đa, bóng người cô gái phía trước cũng không cách xa ra, vẫn giữ khoảng cách chừng trăm mét với chiếc xe.
Sau khi Lý Ngang lùi lại một lần, lại điều khiển cho xe đi về phía trước… Khi xe tiến lên, khoảng cách giữa chiếc xe với bóng cô gái được rút ngắn lại.
- Chỉ có thể đến gần, không thể cách xa ra ư…
Lý Ngang lại dừng xe lần nữa, thở ra một hơi, ngồi trên ghế lái suy nghĩ đối sách.
- …Thứ kia không phải là Si Mị,
Sài đại tiểu thư ló đầu ra, nhìn bóng dáng cô gái, nhíu mày, nói chắc như đinh đóng cột:
- Nó cho tôi cảm giác, giống như một cái bóng trên tường, ngay cả cô hồn dã quỷ sắp tiêu tán, cũng có cảm giác tồn tại mạnh hơn.
- Như vậy à,
Ngón tay Lý Ngang nhẹ nhàng vuốt ve tay lái, suy tư một lát, hạ quyết tâm, lấy tay hạ cửa kính xe xuống.
Sài đại tiểu thư ngạc nhiên nói:
- Anh muốn làm gì?
- Thăm dò một chút. Thứ kia không tấn công chúng ta, nói không chừng có thể dùng phương thức hòa bình nói chuyện để thông qua.
Lý Ngang thuận miệng nói một tiếng, ló đầu ra khỏi cửa xe, hô lớn với phía trước:
- Chị à, trời lạnh như vậy sao chị lại không đeo găng tay? Nếu không thì em cởi bít tất ra đưa cho chị làm găng tay nha?
Hai mắt Sài đại tiểu thư trừng trừng, vô thức muốn chửi bậy:
- Đây là trò chuyện một cách hòa bình mà anh nói ư? Rõ ràng là đang gây chuyện đó được không! Anh không sợ cô ta sẽ bay tới hất bay anh à?
- Ài, đây không phải là đang trêu chọc em gái một chút à?
Lý Ngang vò đầu nói:
- Mùa đông là mùa phải chăm sóc các khía cạnh cho các cô gái nha, như là luồn bàn tay lạnh như băng của bạn vào phía sau áo khoác lông của cô gái, xoa bóp vai cho cô ấy, ở nơi công cộng đưa tay chặn lại mũi của cô ấy, phòng ngừa cô ấy làm vỡ hình tượng vì chảy nước mũi, sợ cô ấy lạnh nên mời cô ấy ăn lẩu suốt một tuần, làm cho cô ấy nổi giận, sưởi ấm cho chính mình. Đây không phải là việc mà một ấm áp boy nên làm sao?
Ấm áp boy ở thế giới khác đâu phải là như thế!
Sài đại tiểu thư cố nén cơn buồn nôn, ở sâu trong lòng, không khỏi dâng lên một chút đồng tình với Vương Tùng San.
Khi trở thành người chơi trong trò chơi sát trường hắn đã thu lại không ít, vậy lúc hắn chưa phải người chơi, rốt cuộc còn như thế nào nữa đây…
Sài đại tiểu thư không khỏi suy nghĩ sâu sắc về chuyện đó.
Lý Ngang không rảnh mà phỏng đoán Sài Thúy Kiều đang hoài nghi nhân sinh. Hắn chờ trong giây lát, không thấy bóng dáng cô gái có hành động gì, không khỏi cảm thán một câu.
- Quả nhiên là cô gái không đi tất hiếm thấy, vậy mà có thể bất sở vi động dưới đợt trêu chọc của tôi. Xem ra tôi phải chủ động hơn nữa rồi.
Dứt lời, Lý Ngang lại chui lại vào ghế lái, một chân đạp chân ga, điều khiển chiếc xe, lao thẳng về phía bóng người yếu ớt kia.
Xe van tăng tốc hết cỡ, một đường bão táp, lúc sắp chạm đến cô gái mặc váy trắng bên lề đường, Lý Ngang mạnh mẽ đánh tay lái, để cho xe đi chếch về phía bên trái. Thân xe bị nghiêng, nhấc lên, mang theo gió, quét qua làn váy của cô gái.
Bịch.
Thân xe bị nhấc lên nặng nề rơi xuống, thân xe lung lay, đã lái ra khoảng mấy chục mét.
Bỏ qua ư?
Khóe mắt Lý Ngang liếc về phía kính chiếu hậu, nhưng chỉ nhìn thấy đường phố đằng sau lờ mờ, một vùng trống không, đâu còn bóng dáng gầy yếu nào nữa.
- Cạnh anh kìa!
Tiếng kêu của Sài đại tiểu thư vang lên trong lòng Lý Ngang. Khóe mắt hắn liếc qua, chỉ nhìn thấy trên mặt ghế lái phụ từ từ trào ra một đống đen sì đậm đặc, xoắn lại cùng với đoạn tóc dài.
Những sợi tóc này tựa như mọc lên từ chỗ ngồi vậy, tuôn ra, lan ra, nhúc nhích, run rẩy, theo đó, còn có tiếng đan xen “Sàn sạt”.
Nhiệt độ trong xe chợt hạ xuống, trong ngoài cửa sổ xe nhanh chóng kết một tầng băng mỏng, hơi sương trắng mỏng manh lấy vị trí ghế phụ lái làm trung tâm, từ từ mở rộng ra xung quanh.
Chỉ qua một hơi thở, đám tóc kia, từ một túm nhỏ đã biến thành một túm lớn tương tự quả bóng rổ.
Dưới sợi tóc, hiện ra hình dáng chiếc đầu của một cô gái.
Tiếp đó là bả vai, cánh tay, cơ thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận